Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 239 : Là cô nhóc cần được bảo vệ

Ngày đăng: 01:48 30/04/20


Trước khi nhà họ Cố gặp gia biến, chuyện hôn nhân giữa hai gia đình Cố, Sầm vẫn luôn được người ta say sưa đồn thổi.



Nhà họ Cố có nền tảng làm thương nhân, nhưng cuối những năm Trung Quốc biến động ít nhiều vẫn chịu ảnh hưởng, nhưng một số mối quan hệ ở nước ngoài vẫn còn. Tới tận khi bố của Cố Sơ là Cố Trạch Phong tìm một bầu trời khác, đẩy sự huy hoàng của gia đình họ Cố lên tới đỉnh cao. Còn nhà họ Sầm, tuy không có tiền có thế như nhà họ Cố nhưng có lợi thế là gia đình có truyền thống học hành, nho nhã quý phái. Khi Cố Sơ còn rất nhỏ, cô đã nghe mẹ kể thật ra gốc rễ của nhà họ Sầm rất sâu xa, là hậu duệ của một vị vương thân quốc thích nào đó.



Thế nên khi bà ngoại còn sống, ấn tượng của nhà bà ngoại trong mắt Cố Sơ là có rất nhiều bình, sành sứ và tranh vẽ cổ. Mẹ nói, nếu không có vụ ‘Tứ nhân bang’* thì những đồ cổ để lại còn nhiều hơn thế.



*Tứ nhân bang hay còn được gọi là “bè lũ bốn tên” theo các phương tiện truyền thông của Việt Nam, là cụm từ để chỉ một nhóm lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc bị nhà cầm quyền Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa cho là cấu kết với nhau lộng quyền và để sát hại những Đảng viên không theo phe cánh từ Đại hội X của Đảng Cộng sản Trung Quốc, nhưng sau đó bị bắt và xét xử năm 1976, sau khi Mao Trạch Đông mất.



Hai gia đình Cố Sầm được người ta đồn đại khắp nơi không phải vì nguồn gốc gia thế sâu xa của hai nhà, mà phần nhiều vì chuyện tình cảm của bố mẹ Cố Sơ. Hôn nhân thời trước, đa phần do giới thiệu, ít khi được tự do yêu đương. Nhưng bố mẹ Cố Sơ lại thuộc về số ít ấy. Trong một buổi triển lãm nghệ thuật, bố xuất hiện với tư cách doanh nhân tài trợ trẻ tuổi nhất, vô tình bắt gặp mẹ yên lặng đứng ngắm bức tranh. Bức tranh đó là một bộ tác phẩm do một hậu sinh trẻ tuổi mô phỏng lại phong cách hội họa trong tác phẩm ‘Nụ hôn’ của họa sỹ người Áo Gustav Klimt năm 1908.



Cố Sơ nghe bố nói, bố chỉ vừa nhìn thấy mẹ đã bị bà hấp dẫn sâu sắc. Bà như một đóa hoa lan nở nơi sâu thẳm nhưng lại đứng trước một bức họa rực rỡ sắc màu, ông cứ thế bị thu hút mà không kìm được lòng mình.



Về sau, bố nghe nói mẹ vốn dĩ thích trang của Gustav Klimt đã không tiếc tiền đấu giá cho mẹ một bức, cũng vì thế mà giành được trái tim của mẹ.



Tình yêu của bố mẹ trở thành câu chuyện của cổ tích của giới kinh doanh.



Còn trong một đoạn giai thoại khác thì không thể không nhắc tới một loại trang sức.



Loại trang sức này chính là một chiếc vòng, nguyên liệu chính là loại phỉ thúy cổ trong sáng, kết hợp với hồng bảo bạch ngọc, giá trị vô cùng, lại còn có một cái tên rất kêu, gọi là ‘Khuynh vũ’, bắt nguồn từ hình ảnh vũ nữ được điêu khắc tỉ mỉ bên trên miếng ngọc, không những hiếm gặp ở thời cổ đại, mà ngay cả xã hội hiện đại cũng khó mà tìm được một người thợ có thủ nghệ tinh xảo như thế.



Nghe nói chiếc vòng ‘Khuynh vũ’ này là lễ vật năm xưa cung phụng triều Đường, còn về việc ai là người tiến công thì không rõ ngọn nguồn. Rồi đời này truyền qua đời khác, tới tận khi tám nước liên quân xâm chiếm Trung Hoa thì chiếc vòng này cũng theo đó biến mất.



Bà nội của Cố Sơ không phải người nắm giữ, nhưng cô biết người trong gia tộc có một món đồ quý giá như vậy, thậm chí còn nhớ rõ hình dáng hoa văn, vì cô từng được nhìn thấy người đời trước đeo nó.



‘Khuynh vũ’ mất khỏi nhà họ Sầm nhưng lại tìm được trong tay bố của Cố Sơ.



Việc này bắt nguồn từ một chuyến sang Mỹ khảo sát của Cố Trạch Phong, rồi vô tình bắt gặp nó tại một cuộc đấu giá ở New York. Ông vốn dĩ không để ý, vì ở New York các cuộc đấu giá lớn nhỏ không có gì quá lạ lẫm. Nhưng lần đó, những vật phẩm đấu giá đều chủ yếu tới từ Trung Quốc, lại được xưng là những bảo vật quý giá lưu truyền trong cung đình nên ông đã tham gia.



Kết quả, ông nhìn trúng ‘Khuynh vũ’, bèn bỏ ra một số tiền lớn đấu giá nó thành công để đem về Trung Quốc.



Lúc đó ông không hề hay biết nguồn gốc của ‘Khuynh vũ’ và nhà họ Sầm, chỉ biết rằng thứ đó xuất phát từ hoàng cung nhà Đường, nhưng nhiều hơn cả là ông cảm thấy nó đẹp, thích hợp để mẹ của Cố Sơ đeo. Quả nhiên mẹ Cố Sơ rất thích, ngày nào cũng đeo lên cổ, cho tới khi bà nội của Cố Sơ bắt gặp, mới biết hóa ra nó chính là ‘Khuynh vũ’, là báu vật nhà họ Sầm đánh mất nhiều thế kỷ qua.



Thế là chuyện này đã trở thành truyền kỳ, cũng ám chỉ câu chuyện cổ tích lương duyên trời định giữa bố mẹ Cố Sơ.



Thứ trượt từ trong hộp ra… chính là ‘Khuynh vũ’.



Cố Sơ quá quen thuộc với nó, đây là chiếc vòng đeo cổ mà mẹ thích nhất. Khi cô còn quá nhỏ để hiểu chuyện, cô chỉ biết là một chiếc vòng, sau khi nghe mẹ kể về câu chuyện phía sau, cô mới hiểu vì sao mẹ trân quý nó đến thế.



Cô không ngờ rằng lần này thứ Lục Bắc Thần tặng cô lại là ‘Khuynh vũ’.



Ngón tay hơi run rẩy, cô nhẹ nhàng nhặt ‘Khuynh vũ’ dưới ga giường lên, miếng phỉ thúy hơi lạnh xuyên qua lòng bàn tay, còn cả cái trơn bóng của bạch ngọc, cái dày dặn của hồng bảo, mỗi một vết khắc hình vũ nữ đều giống y hệt như trong ký ức, không sai khác chút nào.



Cô đặt nó nằm ngửa lên lòng bàn tay, ánh sáng của bảo thạch lấp lánh trên bàn tay, càng là những vật phẩm cổ xưa thì càng không thể che giấu màu sắc của nó, cho dù bao trùm cả ánh trăng lơ lửng giữa đêm khuya, nó vẫn lấp lánh như đứng dưới mặt trời.



Lục Bắc Thần chăm chú ngắm gương mặt nghiêng của cô, giơ tay lên xoa đầu cô và hỏi: “Em thích món quà này không?”



Cô nắm chặt nó vào tay, góc cạnh của hồng bảo cứa lòng bàn tay cô đau đớn nhưng vẫn không muốn buông ra.



Chẳng phải vì ham mê sự cao quý của ‘Khuynh vũ’, chỉ vì nó là thứ mẹ quý trọng nhất lúc sinh thời.



Đã có mấy lần, chiếc vòng ‘Khuynh vũ’ này cùng theo mẹ lên chương trình phỏng vấn trên truyền hình. Lúc đó mẹ ngồi bên cạnh bố, một người đĩnh đạc rộng rãi, một người dịu dàng quý phái, ‘Khuynh vũ’ đã khiến người dẫn chương trình phải trầm trồ, hấp dẫn không ít ánh nhìn.



Lúc đó, phỏng vấn của bố mẹ thậm chí còn được phát lên màn hình lớn nổi bật giữa trung tâm thành phố Thượng Hải, Cố Sơ đã kéo Lục Bắc Thâm đi xem.




***



Khi đường chân trời tờ mờ sáng lên, Cố Sơ mới say sưa ngủ thiếp đi.



Lần này cô đã dốc cạn sức lực, khi anh bộc phát thì cô không còn đủ sức nữa, ngủ gục luôn.



Tấm rèm cửa dày che kín mọi ánh sáng ngoài cửa sổ.



Lục Bắc Thần tắm rửa xong đi ra ngoài, quay trở lại giường, bọc cô trong vòng tay rồi tiện tay vặn nhỏ đèn xuống.



Cô ngủ rất say, hoàn toàn không có phản ứng gì.



Trên ngực ngoài chiếc vòng ‘Khuynh vũ’, còn có những đóa hoa mai nở tung.



Anh giơ tay, ngón tay nhẹ nhàng cầm ‘Khuynh vũ’ lên, ngắm nhìn gương mặt với vẻ suy tư.



Cô lúc trước như một con mèo.



Cô tối qua lại giống yêu tinh hơn.



Mặc chiếc sơ mi của Kiều Vân Tiêu, thành công kích thích sự đố kỵ đã đè nén quá lâu trong lòng anh.



Kiều Vân Tiêu…



Lục Bắc Thần khẽ cau mày.



Anh vô thức nhớ lại ngày cậu ta xông vào phòng thực nghiệm. Ở trong phòng việc, anh ta quá đỗi tự tin.



Anh ta nói với anh: “Lục Bắc Thần, tôi biết mục đích thật sự của việc cậu về nước.”



Câu nói của Kiều Vân Tiêu vừa kiên quyết vừa kiên định, trong mắt rõ ràng là sự chắc chắn khi đã nắm bắt được mọi việc.



Mặc dù anh không nói gì cả nhưng cũng có linh cảm con đường sau này sẽ không thuận lợi.



“Mà cậu, rồi sẽ có một ngày phải tới cầu xin tôi.” Kiều Vân Tiêu cười, dằn từng câu từng chữ: “Vì mục đích thật sự của mình.”



Anh ta không nói quá nhiều, chỉ có hai câu này thôi đã khiến anh nảy sinh nghi hoặc.



Kiều Vân Tiêu, rốt cuộc cậu đã biết được những gì?



Người con gái trong lòng động đậy, cọ mặt vào ngực anh. Lục Bắc Thần hoàn hồn trở lại, cúi đầu nhìn cô.



Cô trong giấc mơ giống như một cô nhóc chưa hiểu sự đời.



Là một cô nhóc anh muốn hy sinh tất cả mọi thứ để bảo vệ.



Lục Bắc Thần giơ tay lên, vuốt ve gò má cô rồi lại nhìn xuống ‘Khuynh vũ’ trên cổ cô. Lát sau, ánh mắt anh nhuốm một vẻ dịu dàng, nhớ lại biểu cảm của cô khi nhìn thấy ‘Khuynh vũ’, còn cả sự kích động tới cười ra nước mắt ấy nữa, anh khẽ thở dài, thì thầm: “Có lẽ em sẽ oán trách anh, có những điều anh không thể nói với em được, có những chuyện anh không thể để em làm. Nhưng nếu em không muốn quên đi quá khứ thì hãy cứ ghi nhớ. Anh tình nguyện ở bên em cùng hoài niệm quá khứ.”



Cho dù cuối cùng sẽ rơi vào kết cục thương tích đầy mình.



Nhưng Sơ Sơ à, anh sẽ bảo vệ em, dù có phải gánh mọi đau đớn, anh cũng sẽ không để em phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa…