Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 243 : Có thể sống vì cô, có thể chết vì cô

Ngày đăng: 01:48 30/04/20


Câu này khiến La Trì cũng rất khó hiểu, nhướng mày nhìn cô.



“Em gái Cố, nghe giọng điệu câu này của cô giống như uy hiếp tôi vậy? Nhưng sao tôi không tìm được lý do bị uy hiếp nhỉ?”



Cố Sơ cười càng lúc càng gian xảo: “Anh cậy có chỗ dựa nên không sợ thật á? Còn không mau cung kính với tôi?”



La Trì mơ hồ.



“Haiz…” Cố Sơ cố tình thở dài, quay đầu nhìn Lục Bắc Thần: “Tư Tư nhà em ấy từ sau lần trước bị Lưu Kế Cường làm tổn thương không còn tin tưởng đàn ông nữa. Có bao nhiêu cậu theo đuổi mà nó chẳng ưng ý được người nào. Anh bảo phải làm sao bây giờ? Nó cũng đâu thể ở vậy cả đời. Thế này đi, anh giỏi như vậy, bên cạnh chắc chắn cũng có không ít những chàng trai trẻ tuổi, xuất sắc, có chí hướng. Để ý giúp Tư Tư nhé, chưa biết chừng nó lại đổi ý, thích một anh chàng tuấn tú nào đó.”



Lục Bắc Thần cong môi cười thầm, nhìn cô, còn phối hợp với cô thật, làm bộ như đang suy ngẫm: “Phan An cũng không tồi.”



Còn chưa đợi Cố Sơ gật đầu, La Trì đã kêu thảm thiết như heo bị mổ bụng: “Gì cơ? Phan An á? Đùa gì vậy?”



Cố Sơ bật cười nhìn anh ấy.



La Trì gẩy gẩy mũi, bắt đầu lấp liếm: “Ý của tôi là… Phan An và Tư Tư là người của hai đất nước, văn hóa khác biệt, sau này nhất định sẽ phát sinh rất nhiều mâu thuẫn.”



“Phan An cũng có dòng máu Trung Quốc mà. Với lại, anh ấy nói tiếng Trung còn lưu loát hơn cả anh, làm gì có mâu thuẫn gì? Hơn nữa tôi nghe nói, con lai sinh ra con lai sẽ xinh xắn lắm.” Cố Sơ cố nhịn cười, từ tốn nói.



“Aiya, tóm lại là không được.” La Trì sốt ruột nhìn về phía Lục Bắc Thần: “Cậu mà xen vào chuyện này, tôi sẽ tuyệt giao với cậu.”



Cố Sơ hất cằm lên, trả lời thay Lục Bắc Thần: “Tuyệt giao thì tuyệt giao! Có cần cắt đứt quan hệ luôn không? Có cần nhổ tóc nữa không?”



Làm La Trì nghẹn lời, mặt mũi đỏ bừng, lát sau anh ấy nhìn Lục Bắc Thần chằm chằm, buồn bã nói một câu: “Cậu không quản lý cô ấy tý à?”



Cả quá trình, Lục Bắc Thần trông rất nhàn tản, nghe xong anh mới cười khẽ: “Cá nhân tôi cho rằng cô ấy nói chuẩn.”
Cuộc họp cấp cao của công ty kéo dài từ năm giờ chiều tới hơn chín giờ tối. Cũng may Hứa Đồng dự liệu trước, đã sắp xếp thư ký chuẩn bị bữa tối từ đầu, nếu không cứ làm theo Thịnh Thiên Vỹ, mọi người sẽ ôm cái bụng đói tới khi cuộc họp kết thúc.



Nội dung của cuộc họp này Hứa Đồng không nghe vào đầu được là bao. Cô cố gắng muốn tập trung tinh thần nhưng vô ích, trong đầu óc toàn hiện lên căn nhà của Thẩm Cường, còn cả từng ngọn đèn xanh và con gối rỗ quỷ dị. Cô ép mình phải nhìn lên màn hình vi tính, kết quả lại nhớ tới ngày đó khi vi tính bị hack đột ngột nhảy ra lời cảnh cáo bằng máu ấy.



Tất cả đều do Thẩm Cường làm ư?



Nhưng nếu Thẩm Cường muốn đoạt tính mạng của cô, vậy lời cảnh cáo là thế nào?



Khi cô còn đang ngơ ngẩn, Thịnh Thiên Vỹ không chỉ một lần nhắc tên cô. Mặc dù lần nào cô cũng phản ứng lại kịp thời nhưng nhìn từ góc độ của Thịnh Thiên Vỹ, cô biết sự bất thường của mình không giấu được anh.



Quả không sai, sau khi buổi họp kết thúc, cô đang định đứng dậy thì nghe thấy Thịnh Thiên Vỹ nói một câu: “Trợ lý Hứa ở lại, những người khác giải tán.”



Hứa Đồng đành ngồi xuống.



Người cuối cùng rời đi là cán bộ phòng hành chính, nhìn Hứa Đồng bằng ánh mắt sâu xa, sau đó khép cửa lại và bỏ đi.



Hứa Đồng biết ngay mai chẳng biết công ty lại đồn thổi chuyện gì.



Bây giờ bên phía tổng bộ đã có không ít tin đồn nói sở dĩ Thịnh Thiên Vỹ ở lại Bắc Kinh hoàn toàn vì bị trợ lý Hứa mê hoặc. Còn cả những lời khó nghe hơn nữa, nói sở dĩ cô được lên thẳng chức trợ lý hành chính là vì đã khả năng giường chiếu giỏi giang.



Tất cả những chuyện này, Hứa Đồng đều không tỏ thái độ gì. Trước kia lúc ở Tinh Thạch, cũng không ít người đồn thổi cô có quan hệ mờ ám với Niên Bách Ngạn, thậm chí còn rất nhiều người một mực tin rằng cô là tình nhân của Niên Bách Ngạn.



Những lời đồn sẽ tự bị phá vỡ trong trầm mặc vì Hứa Đồng không có thời gian giải thích quá nhiều.



Tan họp, trông Thịnh Thiên Vỹ thoải mái hơn rất nhiều, cả người dựa ra sau ghế có vẻ uể oải. Anh giơ tay cởi bỏ hai cúc áo rồi thở dài hỏi cô: “Hứa Đồng, lúc họp em đã mất hồn đúng năm lần, em rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?”