Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 258 : Giữa hai người phụ nữ

Ngày đăng: 01:48 30/04/20


Khi Lâm Gia Duyệt hoảng sợ hét lên rồi tỉnh dậy khỏi giấc mơ cũng đúng lúc Ngư Khương đẩy cửa đi vào. Thấy trán cô đầm đìa mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, ngồi đờ đẫn trên sofa, cô ấy bèn tiến lên, đặt khay y tế lên bàn uống nước rồi nhìn cô: “Cô gặp ác mộng sao?”



Có một giây phút nào đó, đầu óc Lâm Gia Duyệt trắng xóa, trì trệ đúng nửa phút mới dần hoàn hồn trở lại, con ngươi khô khốc khẽ đảo, nhìn xung quanh. Căn phòng này hơi kỳ lạ. Từ phối hợp màu sắc cho tới các vật dụng bày biện đều vô cùng giống phòng con gái nhưng lại có một khu làm việc cực kỳ nam tính, là phòng làm việc ư?



Ngoài cửa sổ sáng bừng nhưng không có cái ồn ào của thành phố, chỉ có bóng cây rậm rạm um tùm. Một ô cửa sổ hơi hé mở, trên bậu cửa có một chú chim nhỏ đang đậu, ríu rít líu lo. Bầu không khí trong trẻo, tươi sáng, có mùi của nắng.



Tâm trạng bất an của cô dần dịu bớt, lúc này mới nhìn về phía Ngư Khương: “Đây là đâu vậy?”



Có lẽ Ngư Khương cảm thấy con chim kia có phần ồn ào bèn đi tới trước bậu cửa, xua xua tay, con chim lập tức bay xa: “Bây giờ cô đang ở phòng thực nghiệm.”



Phòng thực nghiệm?



Lâm Gia Duyệt sững người, là phòng thực nghiệm của Lục Bắc Thần ư?



Cô đứng dậy, ai ngờ vừa quay đầu đã nhìn thấy những mảnh xương được bày bên cạnh giá sách, còn cả những mô hình xương người, làm cô hoảng sợ thở dốc một tiếng, liên tục lùi về sau, cánh tay vô tình đụng phải bàn làm việc, đau đến nỗi cô ấy rên lên một tiếng.



“Cô làm ơn đừng có động đậy, còn động nữa vết thương của cô lại rách miệng nữa đấy.” Ngư Khương vội vàng giữ cô lại, dặn dò: “Cô ngồi xuống đã, tôi sẽ lập tức thay thuốc cho cô.”



Lúc này Lâm Gia Duyệt mới nhớ ra cánh tay mình bị thương.



“Sẽ hơi đau một chút đấy, cô cố chịu nhé.” Ngư Khương cẩn thận từng chút.



Đúng là có hơi đau, cũng nhân tiện giúp cô nhìn thấy vết thương: “Cô băng bó vết thương cho tôi sao?”




“Lục, cậu thấy sao?” Phan An huých vào người anh: “Vẫn là em Cố tốt hơn nhỉ?”



Lục Bắc Thần có phản ứng, nhíu mày lườm Phan An, ánh mắt cực kỳ sắc bén. Phan An vội vàng im bặt, nhanh chóng đi làm việc của mình. Ngữ Cảnh đứng bên cạnh Lục Bắc Thần, chẳng hiểu sao bỗng thấy sởn gai ốc, nổi da gà, cứ giống như có một cơn gió lạnh phần phật thổi. Cậu có một dự cảm chẳng lành…



Nói không sai, Lục Bắc Thần nã pháo về phía cậu.



“Cậu vẽ gì đây?”



Ngữ Cảnh giật mình: “Là… là hình ảnh ghi chép vết thương của thi thể ạ.” Là trợ lý của Lục Bắc Thần, cậu cần phải ghi chép lại mỗi lời Lục Bắc Thần nói trong quá trình khám nghiệm, mà mắt anh ấy rất tinh, có lúc liếc qua là đã nhìn thấy vết thương trí mạng, thế nên nói khá nhanh. Ngữ Cảnh đành phải chọn cách ghi chép nhanh nhất.



Rõ ràng Lục Bắc Thần không mấy hài lòng với kết quả công việc của cậu. Anh rút lại cuốn sổ ghi chép trong tay cậu, gương mặt càng nhăn tợn, ngay sau đó nghiêm nghị quát: “Cậu làm thế này mà gọi là ghi chép à? Làm lại!”



Ngữ Cảnh ấm ức. Lại sao nữa đây? Trước đây cậu vẫn làm thế này có thấy Lục Bắc Thần nổi giận thế này đâu?



“Còn lề mề gì nữa?” Lại thêm một tiếng quát.



Ngữ Cảnh bấm bụng, đành phải ghi chép lại từ đầu. Ai dè vẫn không vừa mắt Lục Bắc Thần. Anh càng nổi nóng, tiếng hét tiếp theo gần như lật tung cả mái nhà: “Không biết ghi chép, cậu đi xem xem Cố Sơ ghi chép kiểu gì!”



Ngữ Cảnh bị mắng tới sắp khóc đến nơi. Cậu làm ghi chép bao nhiêu năm nay, kết quả bị mắng là không biết ghi chép.



Phan An cực kỳ thông minh, đã sớm nhận ra sự thất thường của Lục Bắc Thần, ánh mắt đảo đảo, vội vàng tiến lên vỗ về Lục Bắc Thần: “Bớt giận, bớt giận. Ngữ Cảnh cũng có cách ghi chép của nó mà.” Sau đó anh ấy lại nhìn về phía Ngữ Cảnh, cố tình lớn tiếng: “Cậu xem lại cậu đi, bình thường phải theo Cố Sơ học hỏi thêm chứ, bây giờ chọc giận giáo sư Lục rồi. Chúng ta làm việc cùng nhau bao nhiêu năm rồi, chưa từng thấy giáo sư Lục nổi giận đến mức này, đều tại cậu đấy.”