Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 261 : Kẻ ẩn nấp
Ngày đăng: 01:48 30/04/20
La Trì vòng vèo cả một đoạn đường xa, đuổi theo Lâm Gia Duyệt tới bệnh viện, rồi được biết cô ấy đã đi khỏi lại một mạch đuổi về tới tận phòng thực nghiệm. Hai người cứ đi trước đi sau như vậy, Lâm Gia Duyệt tìm Lục Bắc Thần, La Trì tìm Lâm Gia Duyệt. Ngữ Cảnh nói với họ Lục Bắc Thần đã về từ lâu rồi, vừa về lập tức đi lên gác, chưa hề xuống.
Lâm Gia Duyệt lo lắng cho Lục Bắc Thần, muốn vào phòng làm việc tìm anh nhưng bị La Trì giữ lại. La Trì gần như van nài: “Chúng ta lấy lời khai trước đã, được không?”
Hai người họ bèn tìm một chỗ khá yên tĩnh trong phòng thực nghiệm để lấy lời khai, khi nhớ lại cảnh tượng xảy ra đêm hôm trước, Lâm Gia Duyệt vẫn còn đổ mồ hôi lạnh. La Trì gọi Ngữ Cảnh tới: “Nói với giáo sư Lục của các cậu một tiếng, bên phía tôi cần báo cáo khám nghiệm tử thi của cậu ấy.”
Ngữ Cảnh đi gọi điện thoại, chẳng mấy chốc đã quay trở lại, nói: “Giáo sư Lục không nhận điện thoại, hay là anh lên gác nói thẳng với anh ấy đi.”
Lâm Gia Duyệt vừa nghe vậy lập tức bật dậy: “Tôi cũng lên.”
La Trì nhướng mày nhìn cô ấy: “Cô lên đó làm gì?”
“Tôi cũng là một trong số những người bị hại, tìm hiểu về vụ án một chút không được sao?” Ánh mắt Lâm Gia Duyệt lại liếc về phía bàn khám nghiệm xác ngay gần đó: “Với lại, dưới nhà toàn là xác chết, ghê người lắm.”
La Trì cũng không suy nghĩ quá nhiều, liền đồng ý.
Trên gác là phòng làm việc của Lục Bắc Thần, La Trì đẩy cửa vào luôn: “Giáo sư Lục kênh kiệu quá nhỉ, điện thoại cũng…” Nói còn chưa dứt câu, anh ấy đã thấy cả phòng làm việc không một bóng người.
Anh ấy và Lâm Gia Duyệt đưa mắt nhìn nhau. Một lát sau, anh ấy quay trở lại hành lang, hét lên một tiếng xuống dưới nhà: “Mấy người gặp ma hả? Lục Bắc Thần đâu có trong phòng làm việc.”
Đám Phan An đồng thời bỏ dở công việc trong tay, tỏ ra kỳ quặc. Ngữ Cảnh vò đầu: “Chính mắt em nhìn thấy giáo sư Lục quay về là vào phòng làm việc ngay mà.”
Vụ án không manh mối của Thẩm Cường và Bàng Thành vẫn chưa có thêm thông tin gì, giờ lại xảy ra án mạng ngay tại địa điểm chờ điều tra. Việc này đối với La Trì mà nói trở thành một áp lực khổng lồ. Vừa nghe Ngữ Cảnh dứt lời, tâm trạng anh ấy trở nên bực dọc khác thường, đang định nổi khùng lên thì Ngư Khương đi lên. Sáu con mắt nhìn thấy anh lên gác, chẳng nhẽ lại vô duyên vô cớ biến mất?
Họ bèn đẩy cửa đi vào bên trong.
Không gian tuy rộng lớn nhưng bên trong có người hay không liếc nhìn là biết ngay. Ngư Khương đảo quanh một vòng, kinh hoàng quay sang La Trì: “Giáo sư Lục đâu?”
“Cô hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Chính mấy người nói cậu ta đã quay về, giờ thì người đâu?” La Trì sắp nổ tung đầu.
“Nguyên nhân cái chết không có gì đáng nghi. Người nổ súng có kỹ thuật khá cao, một vết thương trí mạng trúng tim, một vết khác vào ngay động mạch chủ, hai viên đạn đủ để lấy mạng. Còn về vị khách kia, vết thương của anh ấy nằm bên vai trái, không đủ để mất mạng, nhưng qua khám nghiệm phát hiện, nạn nhân thứ ba mắc bệnh viêm cơ tim, sau khi vai trái bị thương đã tạo nên sự kinh hãi cực độ, từ đó khiến cho tâm thất đập quá nhanh khiến tim ngừng đập, khi xe cấp cứu tới thì đã muộn.” Lục Bắc Thần cầm cốc nước uống một ngụm rồi nói tiếp: “Nạn nhân không gây nghi ngờ gì, vết thương của kẻ tẩu thoát kia tôi còn chưa nhìn thấy nhưng chắc chắn cũng bị thương do súng đạn. Vết thương anh nghi ngờ là của em.”
Anh nhìn sang Lâm Gia Duyệt nãy giờ im lặng ngồi bên.
Lâm Gia Duyệt nhìn xuống cánh tay của mình và nói: “Em nghe thấy động tĩnh mới ra ngoài xem xét, không ngờ lại trúng đạn.”
“Cô ấy chỉ vô tình bị thương, có gì kỳ lạ đâu?” La Trì không hiểu.
Lục Bắc Thần giơ tay day day huyệt thái dương: “Trên mảnh đạn, Ngữ Cảnh vừa lấy được máu cũng đồng thời tìm thấy được các thành phần khác.” Anh ngước mắt lên, nhìn Lâm Gia Duyệt: “Trên mảnh đạn làm em bị thương, kiểm tra thấy có silic dioxit, một lượng nhỏ chất sắt, mangan…”
Lâm Gia Duyệt nghe không hiểu nhưng La Trì thì lập tức sửng sốt: “Sao trong thành phần của mảnh đạn lại có silic dioxit, sắt và mangan?”
“Là thành phần của thủy tinh, một ít sắt và mangan lại là vật chất hình thành thủy tinh tím. Tôi đã xem xét hiện trường Ngoại Than Hối, quả thực có lắp bóng đèn thủy tinh tím.”
La Trì nghi hoặc: “Cậu nói rằng kẻ nổ súng nhắm rất chuẩn, sao lại vô duyên vô cớ bắn lên thủy tinh?”
“Có lẽ là một trong số những đồng phạm khi nổ súng đã làm đứt dây của đèn thủy tinh, khiến cho đèn thủy tinh không ổn định. Người nổ súng bắn đúng lúc đèn thủy tinh rơi xuống nên mới vô tình làm bị thương người khác. Hơn nữa tôi chưa hề nói rằng người làm Gia Duyệt bị thương là kẻ tẩu thoát đó.” Lục Bắc Thần nhẹ nhàng nói.
“Cái gì?” Cả La Trì và Lâm Gia Duyệt đều đồng thanh lên tiếng.
“Từ phương hướng của đạn và vị trí của hiện trường, người nổ súng về phía em là người khác. Đối phương có lẽ đã nhặt khẩu súng của một nạn nhân lên, nhắm bắn về phía em.” Lục Bắc Thần nói.
La Trì quay qua Lâm Gia Duyệt: “Cô có kẻ thù?”
Lâm Gia Duyệt lắc đầu, cô đâu có đắc tội với ai.
“Người đối phương muốn giết không phải cô ấy.” Lục Bắc Thần nói: “Trên vết thương của Gia Duyệt không có bụi đạn, chịu vết thương bắn từ xa. Thông qua dấu tích mảnh đạn trên bờ tường dưới nhà có thể thấy khi đó tại vị trí khoảng 45 độ sau lưng cô ấy còn có một người khác. Người đối phương muốn giết là người này. Nhưng đáng tiếc đã bị đèn thủy tinh chặn lại làm thay đổi vị trí mảnh đạn.”