Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 266 : Phụ nữ hám của chưa chắc đã xấu
Ngày đăng: 01:48 30/04/20
Hứa Đồng vẫn mỉm cười, nói: “Chủ tịch Vương quá khen rồi.”
“Tuổi còn trẻ mà khả năng làm việc giỏi giang, không hấp tấp, không kiêu ngạo, mẫu trợ lý này khó tìm đấy.” Trong nụ cười của chủ tịch Vương còn mang hàm ý khác: “Vẫn còn trẻ tuổi như vậy, Tiểu Hứa à, đừng có mải túi bụi công việc, nên tìm bạn trai đi. Em nói xem, muốn tìm mẫu người như thế nào, cứ nói với anh Vương.”
Hứa Đồng đang định trả lời tất cả tùy duyên, còn chưa kịp lên tiếng thì Thịnh Thiên Vỹ đã nói: “Chủ tịch Vương, Tiểu Hứa là một cô gái cực kỳ nguyên tắc, tuyệt đối không bắt cá hai tay đâu.”
Hứa Đồng sững người.
Chủ tịch Vương nghe xong tỏ ra kinh ngạc: “Sao? Tiểu Hứa có bạn trai rồi à?”
Thịnh Thiên Vỹ cong môi: “Chủ tịch Vương cũng nói là cô ấy giỏi mà, thế nên tôi không hy sinh một chút diện mạo sao có thể giữ cô ấy ở lại bên cạnh?”
“Hả? Hai… Hai người?” Chủ tịch Vương đầu tiên đờ người ra, sau đó hiểu chuyện, bật cười: “Hiểu, hiểu rồi. Ái chà chà, tổng giám đốc Thịnh quả là có phúc đấy.”
Hứa Đồng nhìn về phía Thịnh Thiên Vỹ. Nếu không phải còn có người khác ở đây, cô nhất định sẽ mắng ăn nói hàm hồ. Ai dè, Thịnh Thiên Vỹ tỏ ra nghiêm túc, mấy người kia cũng nghe rất nghiêm túc, cô chỉ còn cách mím môi cười, giống như đã ngầm thừa nhận.
***
Sầm Vân mua về nhà không ít đồ, riêng bánh trung thu mua tới năm, sáu hộp, một hộp mười hai chiếc, khiến Cố Sơ nhìn mà choáng váng. Cố Tư coi như có tình yêu sét đánh với bánh trung thu, sau khi lục lọi bánh trái một hồi, nó bỗng ủ dột nói: “Sao ít bánh nướng thế ạ?”
Nó chỉ thích ăn bánh nướng.
Cố Sơ khó xử: “Dì…”
“Được rồi, được rồi, pháp y chứ gì.”
“Dì, dì cầm lấy chỗ tiền này. Dì yên tâm, chỗ tiền dì bù cho nhà con, con nhất định sẽ trả dì. Bình thường dì cũng đừng ăn mấy món để thừa nữa, không tốt cho sức khỏe đâu. Với cả, con còn một chuyện muốn nói với dì.” Cố Sơ thở dài nặng nề: “Con muốn bán căn nhà Tây ở Thượng Hải.”
“Bán nhà Tây? Không được!” Sầm Vân lập tức phủ quyết.
“Con biết nó lấy tên của dì, nhưng bao nhiêu năm nay dì không có ý định gì với nó. Con muốn bán đi để có một khoản tiền, mảnh đất ở chỗ đó bán cũng đủ tiền trả nợ.” Đây là những lời thật lòng của cô. Nếu cô thật sự ở lại Quỳnh Châu, vậy thì sẽ chẳng thể tìm ngay được công việc. Cho dù cô quay lại Thượng Hải, cũng có thể sẽ mỗi người mỗi ngả với Lục Bắc Thần, thế thì tiền kiếm được chưa hẳn đã nhiều bằng làm cho anh. Những tháng ngày chưa có gì chắc chắn này cô chưa biết còn phải sống bao lâu, thế nên mới nghĩ tới chuyện bán nhà. Bây giờ kiểu nhà Tây này thực sự rất được giá, cô cần phải trả hết số nợ dì đã gánh cho nhà họ Cố, như vậy, cô cũng yên lòng.
Sầm Vân nghe xong những lời này, đánh rơi con dao xuống mặt thớt, nét mặt không vui: “Nhà này nghèo rớt mùng tơi rồi sao, mà cần con phải bán nhà bán đất? Để hàng xóm láng giềng người ta nghe thấy lại còn tưởng dì ác độc nhường nào! Dì cho con biết, đừng có nghĩ cách nữa, trên giấy tờ viết tên của dì, chỉ cần dì không gật đầu, con đừng hòng bán đi!”
“Dì, chẳng phải giờ con đang bàn bạc với dì sao?”
“Không có bàn bạc gì sất, nghĩ cũng không được nghĩ!”
Lâm Gia Duyệt ngồi đối diện Lục Bắc Thần, vẫn đang dè dặt quan sát nét mặt của anh. Một tiếng trước, cô nhận được điện thoại của Lục Bắc Thần, nói rằng muốn gặp cô, địa điểm do cô chọn. Cô rất kích động, đã đặc biệt chọn một quán trà yên tĩnh, khi hỏi ý kiến của anh, anh chỉ lạnh nhạt đáp một câu: Tùy.
Sau một hồi trang điểm cẩn thận, cô tới chỗ hẹn. Vốn dĩ dọc đường đang rất hớn hở, nhưng khi nhìn thấy Lục Bắc Thần thì tim chợt đập thịch một tiếng. Sắc mặt anh trông cực kỳ lạnh nhạt. Khi ngước mắt lên nhìn cô, cái giá lạnh trong đôi mắt ấy tạo cho đối phương một áp lực khổng lồ, Lâm Gia Duyệt bỗng cảm thấy không sao thở nổi…