Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 269 : Thận trọng từng bước

Ngày đăng: 01:48 30/04/20


Ngày tết Trung thu, còn chưa tới buổi tối mà nhà dì đã náo nhiệt rồi, đầu tiên là Thịnh Thiên Vỹ, giờ lại thêm một Lục Bắc Thần. Cố Sơ bỗng nhiên cảm thấy chưa biết chừng dì thật sự có khả năng tiên tri, trước khi đón tết đã mua cả một đống đồ như vậy, đúng là chuẩn bị đón khách còn gì.



Giờ phút này đây, Lục Bắc Thần đang xuất hiện tại nhà dì, ngay trước mặt cô. Tuy anh chỉ mỉm cười không nói nhưng cũng đủ khiến cô thảng thốt.



Anh tới đây… là có ý gì?



Nhưng anh đang gần trong gang tấc, thậm chí có thể cảm nhận được mùi hương thanh mát trên cơ thể anh. Cố Sơ biết mấy ngày nay mình đã tương tư đến sắp phát điên. Sau cuộc cãi vã, một màn chiến tranh lạnh gần nửa tháng, mỗi giây mỗi phút đối với cô mà nói đều là giày vò.



Anh không nên tới, không nên ngang ngược xông vào cuộc sống của cô như vậy, vì cứ thế cô quả thực không còn cách nào tự lừa dối bản thân rằng cô hoàn toàn không quan tâm tới anh. Anh ngồi đó, dù chẳng nói một câu, trái tim cô cũng cuộn trào, sục sôi.



Cô nghĩ mình sẽ không kìm nén được mà nói với anh rằng cô rất đố kỵ, rất ghen tỵ với Ngư Khương, cả Lâm Gia Duyệt nữa, cho dù bọn họ chỉ đứng bên cạnh anh. Càng đố kỵ những người con gái sau này có thể được anh chú ý, mặc dù đây chỉ là một giả thiết của cô.



Cô nghĩ mình sẽ không kiểm soát được mà nói với anh cô rất sợ, sợ đánh mất, sợ phản bội. Chính vì nỗi sợ hãi này cô mới trở nên lo lắng được mất, mới trở nên dụt dè.



Anh cứ đến như vậy, không có bất kỳ dự báo nào, chính là điều cô mong đợi nhưng cô lại sợ những rắc rối sẽ nảy sinh.



“Uống trà đi, uống trà đi.” Sầm Vân hoàn toàn nhiệt tình với khách khứa, thái độ y hệt như lần trước gặp Lục Bắc Thần, vẫn chủ động rót trà cho anh.



Lục Bắc Thần đón lấy, lịch sự mỉm cười: “Dì, dì đừng khách sáo, để con, để con.”



“Được được được, cứ coi như người nhà nhé, đừng có làm khách đấy.” Sầm Vân cười ha ha.



Cố Sơ nhìn gương mặt tươi cười của dì, thầm cảm thán dì trong ngoài bất nhất. Rõ ràng là không thích nghề nghiệp của Lục Bắc Thần, nhưng lại cực kỳ niềm nở với anh. Nhưng nghĩ lại cô cũng cảm thấy bình thường, bây giờ sự nhiệt tình hiếu khách của dì đối với anh hoàn toàn là vì anh là sếp của cô. Nhưng một khi biết quan hệ giữa hai người, rất có thể thái độ sẽ lập tức thay đổi.



Giống như tối qua khi thân phận của Thịnh Thiên Vỹ thay đổi vậy, dì cũng chuyển từ sự lịch sự với một người sếp thành sự soi mói đối với con rể tương lai. Mặc dù đã mời Thịnh Thiên Vỹ tối nay tới nhà ăn cơm nhưng rõ ràng dì có ý định hỏi tận gốc, trốc tận rẽ. Sau đó Thịnh Thiên Vỹ quay về khách sạn, lúc Hứa Đồng tiễn anh ấy về, dì còn kéo chị ấy qua một bên nhỏ giọng dặn dò: “Dù muộn thế nào con cũng phải nhà ngủ cho mẹ, nghe rõ chưa?”



Thịnh Thiên Vỹ, đường đường là chủ tịch tập đoàn Viễn Thăng, bên ngoài có một nghề nghiệp và chức vụ rực rỡ sáng ngời, bên trong có một trái tim mà kẻ mù cũng nhận ra là anh ấy yêu Hứa Đồng sâu nặng. Với những điều kiện đó mà dì còn phải gạn hỏi, nếu đổi lại là Lục Bắc Thần…



Cố Sơ bất giác thở dài trong lòng.



“Cậu bảo cái con này thế đấy, sếp đến nhà mà cứ tùy tiện như vậy, còn không mau đi rửa mặt mũi, sửa sang đầu tóc đi.” Sầm Vân thúc giục.



Cố Sơ rất muốn nói là mình rửa mặt rồi mới tới, chỉ có điều tóc tai buộc bừa lên tý thôi. Nhưng nhìn tình thế nếu không nghe theo dì thì dì sẽ liều chết với cô, cô cũng không thể không chỉnh sửa lại đôi chút. Cô vào nhà vệ sinh, buộc cao mái tóc lên, cả người trông có tinh thần hơn nhiều.



Khi cô ra ngoài, Sầm Vân hài lòng gật đầu rồi nhìn về phía Lục Bắc Thần: “Cậu đừng chê cười nhé.”



Khóe môi Lục Bắc Thần ẩn chứa ý cười: “Không đâu ạ.”



“Tiểu Sơ nó về sớm là tôi cảm thấy bất thường rồi, có phải nó chưa hoàn thành xong công việc đã về không?” Sầm Vân dè dặt hỏi.



Lục Bắc Thần từ tốn đặt tách trà xuống, nói: “Dạ không, cô ấy hoàn thành công việc rất tốt, thế nên con cho phép cô ấy được về sớm hơn lịch.”



“Thế…” Sầm Vân ngập ngừng.



“À, là thế này.” Lục Bắc Thần tươi cười: “Con có việc ngang qua Quỳnh Châu, nghĩ hôm nay là tết nên qua nhà thăm hỏi một chút.”



Cố Sơ vẫn đứng bên cạnh nãy giờ. Dù là Sầm Vân hay Lục Bắc Thần thì đều chẳng nói để cô ngồi xuống. Lục Bắc Thần điềm đạm nói chuyện với dì. Dì tôn trọng và khách khí với anh, cộng thêm cô lúc này khiến khung cảnh cứ kỳ kỳ, khiến Cố Sơ liên tưởng tới cảnh thầy giáo tới thăm nhà. Anh chính là thầy chủ nhiệm, dì là phụ huynh, còn cô là cô học trò không thi được thành tích tốt.



Tình huống này có chút tồi tệ.



“Aiyo, aiyo, cậu thật là có lòng. Cậu xem, đến thì cứ đến, còn mang nhiều quà như vậy.” Sầm Vân bật cười ha ha: “Lãng phí quá.”



Cố Sơ quay đầu lại nhìn, lúc này mới để ý thấy trên tủ có những túi quà được dì đặt chỉnh tề, cẩn thận. Cô quả thực giật thót. Ông trời ơi, có một chiếc túi xách Hermès mới tung ra thị trường, ngoài ra còn có túi quần áo in logo của Versace, nhìn độ dày và độ to nhỏ của túi quần áo, rồi liên hệ tới thời tiết hiện nay, chắc chắn bên trong là một chiếc áo dạ kiểu thu đông.



Cô khó khăn nuốt nước bọt một cái. Lục Bắc Thần, anh có cần vung ra một khoản tiền lớn vậy không? Làm gì không biết?



“Nghe Cố Sơ nói dì trước nay vẫn thích đồ của hai hãng này, con cũng không biết mua sắm lắm, cũng không biết mua có hợp không, lúc đó khi bắt gặp liền cảm thấy rất hợp với phong thái của dì nên đã mua luôn.” Lục Bắc Thần mỉm cười nói.



“Thật sự là quá hợp rồi, nhưng mà…” Sầm Vân cười ngượng ngập: “Là đắt đỏ quá, sao tôi dám nhận chứ?”
Hứa Đồng ôm đầu, cuộn người ngồi thẳng xuống sofa, không nói nữa.



Đau đầu!



Đau đầu chết đi được!



***



Bên này, tại nhà Sầm Vân lại là một cảnh tượng khác.



Sau khi Cố Sơ rời khỏi, Sầm Vân thêm trà mới cho Lục Bắc Thần, thái độ tuy rằng vẫn vui vẻ như trước nhưng khi lên tiếng giọng đã có chút cảm thán.



“Liệu cậu có cảm thấy tôi quá nghiêm khắc với Tiểu Sơ không?”



Lục Bắc Thần rất thông minh, anh biết Sầm Vân để mình anh ở lại không chỉ đơn thuần là trò chuyện tâm sự, nhưng anh vẫn mỉm cười, không biểu lộ ra nét mặt. “Dạ không, dì là bề trên, nghiêm khắc với cô ấy là chuyện nên làm.”



“Cậu nghĩ được vậy là tốt rồi. Tôi ấy à, bao nhiêu năm nay làm người xấu trước mặt nó quen rồi.” Sầm Vân cười có vẻ bất lực: “Cứ lấy ví dụ như chuyện xem mặt này, tôi biết nó có dự định của nó, nhưng mà tôi không thể để mặc nó được. Con gái ấy mà giỏi giang chẳng bằng có tấm chồng tốt. Một thằng bé xuất sắc như thế, tướng tá cao ráo, nghề nghiệp đàng hoàng, một bác sỹ, một luật sư, mang ra ngoài địa vị xã hội cao biết chừng nào. Tôi là muốn tốt cho nó, sau này nó sống ổn định rồi, cảm ơn tôi còn chẳng kịp ấy.”



Lục Bắc Thần khẽ nhấp một ngụm trà, không biết anh đang vui hay buồn. Anh ngừng một lát rồi lên tiếng: “Sơ Sơ tuổi còn nhỏ, mặc dù hai năm nay đã trải qua không ít chuyện nhưng được chiều từ nhỏ đã quen, tâm tính dẫu sao vẫn còn là một đứa trẻ. Dì có thể suy nghĩ mọi chuyện chu toàn cho cô ấy là phúc của cô ấy.”



Sầm Vân dĩ nhiên nghe được xưng hô thân thiết của anh, đáy mắt ngẩn ra trong giây lát nhưng bà cũng tươi cười ngay, gật đầu nói: “Nếu không sao người ta lại tin tưởng cậu, nói câu nào câu đấy đều đúng trọng tâm. Cậu đừng tưởng Tiểu Sơ nhà tôi trải nhiều truyện đâu, đa phần vẫn còn hồ đồ lắm. Với cả con bé ấy bướng, có lúc ăn nói khiến người ta tức điên.”



“Điểm này… con công nhận.” Lục Bắc Thần khẽ cười.



Sầm Vân lập tức vỗ đùi: “Cậu xem, cậu xem, tôi nói cái gì là trúng cái đó. Cái tính của Tiểu Sơ là không được cấp trên yêu quý đâu, quá thẳng thắn quá ương bướng là không tốt. Lúc làm việc nó gây ra không ít phiền phức phải không? Có phải nó làm việc với đồng nghiệp không vui vẻ không?”



“Dì lo quá rồi, các đồng nghiệp rất quý cô ấy.” Lục Bắc Thần bình tĩnh nói: “Còn con… thì cần cô ấy ở bên cạnh.”



Sầm Vân chợt hồi hộp, lúc này mới ngầm quan sát chàng trai trước mặt. Trông cậu ta có vẻ nhẹ nhàng điềm đạm, ngoài mặt luôn hùa theo những gì bà nói nhưng thực chất mạnh mẽ, thông minh, khiến người ta vô thức bị rơi vào cái bẫy cậu ta gài mà lúc nào không biết, khi phát hiện ra thì đã muộn. Giống như lúc này đây, cậu ta đã nói rõ ràng cho bà biết Cố Sơ cần phải ở bên cạnh cậu ta.



Bà là người đã có tuổi, từ ngữ điệu có thể nghe ra manh mối, hơn nữa cậu ta chủ động tới nhà, mục đích có gì khác Thịnh Thiên Vỹ đây?



Nhưng Sầm Vân cũng là người tinh ranh, đối mặt với một thanh niên nội hàm lại cực kỳ sáng suốt như vậy, việc bà có thể làm được là không nói quá rõ ràng, nếu không một khi cậu ta nhắm trúng tim đen, có những chuyện không thể vẹn tròn được nữa.



Trầm mặc giây lát, khi nói tiếp bà thở dài: “Theo lý mà nói, Tiểu Sơ ở bên chỗ cậu phát triển là rất tốt, tôi nên yên tâm mới phải, nhưng cậu đừng trách dì đây ích kỷ, thật ra dì muốn giữ cậu lại là có mục đích, chính là muốn nói về công việc của Tiểu Sơ.”



Lục Bắc Thần cười nhẹ nhàng: “Không sao ạ, dì có gì cứ nói thẳng, đừng ngại.”



“Thời buổi này tìm được một công việc ổn định lại được lãnh đạo trọng dụng không dễ dàng, tôi cũng mong Tiểu Sơ tiếp tục có cơ hội phát triển ở một cương vị nào đó.” Sầm Vân rải đường trước sau đó chuyển chủ đề: “Nhưng cậu cũng biết đấy, chúng ta đang ở Trung Quốc, cái ngành pháp y này vẫn còn khiến người ta kiêng dè. Cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý xem thường đâu. Tôi biết ở nước ngoài ngành này rất được mọi người tôn trọng.”



Bà dùng ba chữ ‘ở nước ngoài’, ngầm nói với anh rằng, ở Trung Quốc không như vậy.



Lục Bắc Thần điềm nhiên nói: “Dì nói phải.”



Sầm Vân hắng giọng: “Tiểu Sơ hôm nay cho dù xem mặt không thành nhưng rồi cũng phải chồng con chứ? Cậu xem, nếu nó còn tiếp tục làm cái ngành này, ngày nào cũng tiếp xúc với xác chết thì làm sao có bạn trai được? Người ta vừa nghe là trốn còn chẳng kịp nữa là, làm gì có khả năng tiếp xúc mà tìm hiểu. Thế nên Bắc Thần à, hôm nay cậu gọi tôi một tiếng ‘dì’, thì dì cũng không khách khí với cậu nữa. Tôi định để Tiểu Sơ quay về Quỳnh Châu phát triển, không lên Thượng Hải nữa. Thành phố đó dù sao cũng quá lớn, con gái vẫn nên ở bên cạnh người thân là hơn, cậu nói có đúng không?”



Nói cả một đoạn dài như vậy, mục đích của bà chính là muốn cậu ta thuận theo mình. Chỉ cần cậu ta gật đầu nói phải, thì bà chắc chắn sẽ không cho cậu ta bất kỳ cơ hội phản bác nào nữa. Bà không tin, với tài ăn nói của mình lại không nói lại được cậu ta?



Tiếc rằng, nước cờ này Sầm Vân đã đi sai. Bà quên mất đối phương thực chất là một người không dễ kiểm soát. Bà chỉ nhìn thấy Lục Bắc Thần nhẹ nhàng đặt tách trà trong tay lên mặt bàn, miệng tuy mỉm cười nhưng lại nói một câu: “Xin lỗi dì, Sơ Sơ bắt buộc phải cùng con quay về Thượng Hải.”



Gì cơ?



Sầm Vân sững sờ.



Rất lâu sau, bà mới hoàn hồn trở lại: “Cậu… Việc này…”



“Con xin lỗi.” Lục Bắc Thần đứng dậy, nho nhã lịch thiệp thực chất đã nắm quyền chủ động: “Ngoài ra, cảm ơn lời mời của dì. Con sẽ tới dự bữa cơm gia đình tối nay đúng giờ.”