Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 298 : Có mặt khắp nơi

Ngày đăng: 01:49 30/04/20


Trước giờ Cố Sơ luôn tin tưởng vào trực giác của mình. Khi tiếp xúc với một người, xưa nay cô luôn dựa theo ấn tượng lần đầu gặp mặt, dù tốt hay xấu hầu như cũng gần như giống đến tám, chín phần so với suy đoán. Ấn tượng Chloe dành cho Cố Sơ không tốt lắm, tiếp diễn tới tận khi Kiều Vân Tiêu xuất hiện. Khi Chloe nói vào chuyện chính cô mới ý thức được mình đã phán đoán nhầm về anh ta. Từ lúc Lục Bắc Thần gọi điện cho anh ta hôm qua tới hôm nay bay sang Trung Quốc, chỉ mười mấy tiếng đồng hồ, anh ta đã điều tra tường tận mọi chuyện về Tiêu Tiếu Tiếu, rồi lại nắm bắt chuẩn xác chỗ đau của Kiều Vân Tiêu, người này có khả năng nhìn một đoán mười. Từ trước tới nay, Kiều Vân Tiêu luôn là người cao ngạo nhưng sau khi nghe xong lại lập tức có thể hòa bình với anh ta, cũng đủ để thấy con người Chloe không những túc trí đa mưu mà còn có khả năng xây dựng quan hệ cực giỏi. Chẳng trách Lục Bắc Thần lại có thể yên tâm để anh ta tham gia vào vụ án này.



Chloe nói đúng, Kiều Vân Tiêu còn cảm thấy áy náy với Tiêu Tiếu Tiếu, chính vì cuộc điện thoại không nhận được ấy. Cố Sơ có thể cảm nhận được phần áy náy này của Kiều Vân Tiêu. Nếu không mấy hôm nay anh đã chẳng liên tục gọi điện tới hỏi thăm bóng gió về chuyện của Tiêu Tiếu Tiếu, lại càng chẳng lập tức đến ngay khi vừa nghe nói Tiêu Tiếu Tiếu bị bắt cóc. Anh ấy ăn vận rất chỉnh tề, cô lại chợt nhớ ra hôm nay là thứ hai. Thứ hai nào tập đoàn Kiều Viễn cũng phải họp, hơn nữa toàn là buổi họp các cán bộ cấp cao của tập đoàn.



Chloe gọi một cú điện thoại cho Lục Bắc Thần. Sau khi nắm được tình hình trước mắt, anh ta ngẫm nghĩ rồi nói: “Cá nhân tôi cho rằng Tiêu Tiếu Tiếu vẫn còn ở dưới tầng hầm, có khả năng cô ấy không bị kẻ nào chuyển đi, mà ngay từ ban đầu đã bị nhốt vào một chỗ nào khác ở dưới hầm.”



“Chúng tôi cần phải làm những gì?” Cố Sơ hỏi.



“Rất đơn giản, tìm ra thứ mà cảnh sát cần.” Chloe cười: “Tôi chỉ chịu trách nhiệm cứu Tiêu Tiếu Tiếu ra, chuyện mấy thứ cần bàn giao cho cảnh sát, tôi không lo đâu.”



Kiều Vân Tiêu nhìn về phía Cố Sơ, nói: “Chuyện này em không thể tham gia, quá nguy hiểm.”



“Tiếu Tiếu là bạn của em, bây giờ bảo em ngồi đợi ở nhà không làm gì cả là chuyện không thể.”



Kiều Vân Tiêu còn định nói thêm gì đó thì bỗng thấy Chloe vươn vai: “Ngồi máy bay lâu mệt thật đấy, tôi về khách sạn nghỉ ngơi đây.”



“Này.” Kiều Vân Tiêu chặn anh ta lại. “Anh cứ đi như thế sao? Anh còn chưa nói rõ ràng tôi phải phối hợp thế nào mà?”



“Gấp gì chứ, anh chàng đẹp trai. Có tin tức tôi tự động sẽ thông báo cho anh.” Chloe sát lại gần anh ấy, quan sát một lượt.



Kiều Vân Tiêu cảm thấy cái nhìn chăm chú của anh ta có phần quái đản, đang định lên tiếng tỏ ra bực bội thì thấy Chloe cười: “Đẹp trai thật.” Dứt lời, anh ta giơ tay véo một cái lên má Kiều Vân Tiêu.



“Anh làm gì thế hả?” Kiều Vân Tiêu tức giận, lập tức gạt tay của anh ta ra.



“Ha ha!” Chloe phá lên cười sảng khoái, xách hành lý nghênh ngang bỏ đi.



Đợi Chloe đi khỏi, Kiều Vân Tiêu quay đầu nhìn Cố Sơ: “Gã này rốt cuộc là cái thứ gì vậy?”



Cố Sơ cũng chỉ còn nước thở dài, nhún vai tỏ ý không biết.







Phía Bắc Kinh, vụ án đang được tiến hành trong căng thẳng. Ngư Khương tiến hành hóa nghiệm, so sánh mẫu vật thu thập được từ tầng hầm của thẩm mỹ viện, rất nhanh đã chứng thực được suy đoán của Lục Bắc Thần. Trong mẫu vật có thành phần silicat rất cao, là thành phần cấu thành montmorillonit, mà đây là một trong những chất hút ẩm thường dùng.



“Nếu dưới tầng hầm của hai thẩm mỹ viện tại Thượng Hải và Bắc Kinh đồng thời sử dụng thì cần cả container chất hút ẩm mới có thể nhanh chóng hút hết thành phần nước trong nhà kho. Phía trinh sát tới giờ đã có động tĩnh gì chưa?” Lục Bắc Thần hỏi.



La Trì nhanh chóng nhận được thông tin, thành viên của tổ trinh sát đích thực phát hiện được dấu vết di chuyển những thùng hàng dạng lớn dưới tầng hầm. Dựa vào mức độ mới cũ của dấu vết lăn đè do ma sát mà thành, có thể thấy đợt chất hút ẩm này đích thực mới được vận chuyển tới gần đây. Cảnh sát lại điều tra tình hình vận chuyển bằng đường hàng không hoặc hàng hải gần đây của cả thẩm mỹ viện, đích thực có một lô hàng được tiến hành vận chuyển. Nếu xét theo hạn sử dụng của chất hút ẩm, thì chất đã dùng lâu không thể được thay thế dồn dập như vậy, thế nên có thể phán đoán trong nhà kho trước đây chưa từng sử dụng chất hút ẩm.



“Dưới tầng hầm có đặt mỡ và máu sẽ tạo ra khí ẩm, hơn nữa cũng sẽ tỏa ra một thứ mùi khác lạ, sử dụng chất hút ẩm với lượng lớn có thể nhanh chóng giải quyết những vấn đề này.” Lục Bắc Thần kiểm tra kết quả kiểm nghiệm rồi nói.



Theo phân tích của nhân viên trinh sát về các vết hằn, vết kéo tại hiện trường, montmorillonit trong góc có lẽ do thùng hàng bị vỡ mà rơi ra. Còn Ngư Khương thông qua việc kiểm tra các số liệu đã phát hiện màu sắc của montmorillonit sở dĩ biến đổi khác lạ là vì bên trong có xen lẫn muối Kali, ngoài ra còn phát hiện thành phần huyết thanh.



“Nếu máu được bảo quản dài kỳ, ngoài những yêu cầu đối với nhiệt độ nơi bảo quản ra, quan trọng nhất chính là chất chống đông. Máu người trong tình trạng bình thường chỉ khoảng dưới mười phút là sẽ đông, hơn hai mươi tiếng đồng hồ sau sẽ tách huyết thanh ra. Thế nên bất luận dùng vào mục đích gì, muốn bảo tồn máu thì bắt buộc phải sử dụng chất chống đông. Muối Kali là một chất chống đông thường dùng, tác dụng chủ yếu của nó là có thể kết hợp với Canxi trong máu tạo thành phức chất vòng càng cua, khiến cho Canxi mất đi tác dụng làm đông máu, để đạt được tác dụng ngăn cho máu đông. Sở dĩ phát hiện được huyết thanh trên chất hút ẩm, bước đầu suy đoán vì máu trước kia được đặt tại đây, trong quá trình di chuyển đã xảy ra tình trạng rơi rớt hoặc phun trào, vì thế mà đông lại, xen lẫn vào chất hút ẩm.” Lục Bắc Thần phân tích.



La Trì nhìn xung quanh rồi chỉ tay vào góc tường. Lục Bắc Thần nhìn qua, trong góc có dựng mấy chiếc điều hòa cao hơn đầu người, sắc mặt anh lập tức nặng nề. Cho dù rất nhiều sự thật đã bày ra trước mắt nhưng nghĩ tới sự thật người ta vẫn không thể nào vui lên được. Nếu trong nhà kho chỉ đặt một số máy móc chỉnh hình như hiện tại thì mấy thứ này cần gì điều hòa?



“Người chịu trách nhiệm vẫn chưa lộ mặt?” La Trì hỏi cấp dưới.
Mười mấy phút sau, một cái bóng đen trèo ra khỏi tường, một cái bóng đen khác giẫm lên một đống đồ đạc được xếp cao, cũng trèo lên được tường mà không tốn quá nhiều sức. Bóng đen bên ngoài tường giơ tay lên: “Nhảy đi! Tôi đỡ!”



Vừa dứt lời, bóng đen trên tường đã nhảy ngay xuống. Cả hai người lập tức ngã dúi dụi xuống đất. Chloe trở thành cái đệm thịt, bị Cố Sơ đè lên, trên đầu sao nổ đôm đốp, suýt nữa thì tắt thở. Cố Sơ không sao, bò dậy khỏi người anh ta, nhảy chồm chồm một hai cái: “Hi, sử dụng hết khả năng leo trèo cây cối của tôi lúc nhỏ rồi.”



Chloe cũng bò dậy, lắc lắc cổ, nhe răng rồi lại không dám nói quá to, chỉ có thể hạ thấp giọng: “Tôi còn chưa hô bắt đầu cô đã nhảy rồi, muốn đè chết tôi hả?”



“Làm sao tôi biết được anh chưa chuẩn bị xong?” Cố Sơ cười gian, coi như trả thù. “Này, còn không đi đám vệ sỹ phát hiện ra đấy.”



Chloe lẩm bẩm: “Giống thì như đóa tường vy, thực chất là hoa hồng, khắp người đầy gai nhọn!”



“Cảm ơn đã khen.” Cố Sơ cười.



Né tránh tầm nhìn của đám vệ sỹ, hai người rảo bước quay trở về xe. Cố Sơ ngồi lên ghế lái phụ, không gian nhỏ hẹp khiến người ta khó chịu. Cô thắt xong dây an toàn: “Đằng nào cũng thuê xe sao không thuê cái nào to to tý.” Đi thuê cái Chery bé tý hin, nghĩ kiểu gì vậy?



“Tôi vốn định thuê xe đua cơ nhưng mà ầm ĩ quá, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là cái này tốt, tiết kiệm lại tiện lợi.”



Cố Sơ câm nín.



“Ngồi vững đấy.” Chloe khởi động xe.



Đúng lúc này, di động vang lên, chiếc xe đột ngột dừng lại.



“Sao cô mang di động?” Chloe căng thẳng hỏi.



Cố Sơ vừa móc di động ra vừa nhìn anh ta: “Ra ngoài dĩ nhiên phải đem di động rồi, lỡ có chuyện gì còn cầu cứu chứ.” Cô cầm di động lên xem, là Lục Bắc Thần.



Cô lập tức trợn tròn mắt: “A! A! A!” Cô chỉ tay vào di động, mãi không dám nhận. Chloe nhìn qua rồi hỏi: “Chẳng phải nãy vừa gọi sao?”



Cố Sơ cũng không biết có chuyện gì, đành bấm bụng nghe máy.



“Em đang ở đâu?” Đầu kia, Lục Bắc Thần khẽ hỏi.



Tóc tai Cố Sơ sắp dựng đứng cả lên. Cô hắng giọng: “Ở nhà mà.” Trong xe cũng khá yên tĩnh, không nghe thấy tạp âm.



“Đưa di động cho Chloe.”



“Hả?”



“Đưa di động của em cho cậu Chloe ngồi bên cạnh, bảo cậu ấy nghe điện thoại một chút.” Lục Bắc Thần nhấn mạnh thêm lần nữa một cách cực kỳ kiên nhẫn.



Cố Sơ suýt nghẹt thở, nắm chặt di động, mở cửa xe rồi bắt đầu ngó nghiêng xung quanh. Sao anh biết cô và Chloe đang đi cùng nhau? Chloe cũng không phải người ngốc, nhìn nét mặt của Cố Sơ là trong lòng cũng đã đoán ra bảy, tám phần. Anh ta cầm lấy di động, thở dài nặng nề: “Hi!”



“Tôi cảnh cáo cậu, Cố Sơ mà thiếu một sợi lông nào tôi cũng sẽ lấy mạng cậu.” Lục Bắc Thần mất hết vẻ dịu dàng, giọng điệu chuyển lạnh, đầy uy nghiêm…



~Hết chương 298~