Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 301 : Bóng đen trong phòng tối

Ngày đăng: 01:49 30/04/20


Tiêu Tiếu Tiếu đã biến mất.



Quần áo bị xé rách, trên dây xích còn vệt máu đã đông lại. Cho dù không muốn thừa nhận thế nào thì cũng có thể liên tưởng tới việc Tiêu Tiếu Tiếu từng bị nhốt trong này. Trong góc tường còn có một chiếc túi bị rơi. Chloe bước lên, mở chiếc túi ra, lấy ra từ bên trong một đồ vật. Cố Sơ hoang mang, nhìn chằm chằm thứ trong tay Chloe rất lâu. “Là gì vậy?”



Chloe nhún vai: “Sextoy.” Ngừng một lát, anh ta lại bổ sung một câu: “Dành cho phụ nữ.”



Ban đầu Cố Sơ không hiểu, rồi lại thấy Chloe lấy thêm một thứ khác từ trong túi ra. Có thứ cô thấy quen mắt, lập tức bừng tỉnh ngộ, mặt cũng bỗng chốc đỏ bừng. Kiều Vân Tiêu sau khi nhìn thấy mấy thứ đó không có quá nhiều cảm xúc. Anh ngồi sụp xuống, nắm chặt bộ quần áo dính máu trong tay, sắc mặt tái mét.



“Tiếu Tiếu nhất định đã bị bọn chúng nhốt trong này, nhưng bây giờ người đâu?” Cố Sơ sốt sắng, huyết thái dương cũng giật giật từng cơn.



“Ghế được xếp ngay ngắn, xung quanh không có vệt máu phun ra, Tiêu Tiếu Tiếu khả năng cao đã bị đưa đi rồi.” Chloe ném thứ trong tay vào túi, lấy đèn pin tỉ mỉ kiểm tra bốn góc.



Cố Sơ vừa nghe thấy vậy lập tức cảm thấy tuyệt vọng. Tiếu Tiếu không ở đây thì còn có thể ở đâu? Có quần áo dính máu chứng tỏ cậu ấy đã bị thương, còn không tìm ra liệu cậu ấy có gặp nguy hiểm không? Cô càng nghĩ càng sốt ruột, nhìn về phía Kiều Vân Tiêu: “Làm sao đây?”



Kiều Vân Tiêu dĩ nhiên cũng lo lắng cho sự an toàn của Tiêu Tiếu Tiếu. Sắc mặt anh nặng nề, quay sang Chloe: “Chúng ta tới muộn một bước rồi.”



Chloe giơ ngón trỏ ra quẹt vào vệt máu trên dây xích, xoa xoa rồi lại ngửi ngửi: “Dựa vào độ đông của máu trên dây xích, có lẽ chúng ta tới không quá muộn.”



Cố Sơ như bắt được phao cứu sinh, cũng quẹt máu, tỉ mỉ xác nhận, rồi gật đầu đồng tình với Chloe. “Vấn đề bây giờ là tiếp theo chúng ta phải tìm Tiếu Tiếu bằng cách nào.” Cô chợt nhớ tới lời nói lúc trước của Kiều Vân Tiêu, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng. “Chẳng phải còn một căn phòng sao? Lẽ nào Tiếu Tiếu bị nhốt ở căn phòng còn lại?”



Kiều Vân Tiêu không nói năng gì, đứng dậy xem xét tình hình xung quanh. Căn phòng này không lớn, rất trống, không sắp xếp nhiều giá như nhà kho bên ngoài, thế nên vừa nhìn là hiểu ngay. Chloe bước lên, giật giật dây xích, nó đâm vào tường rất chắc, nơi này gần như dùng để giam người, ngoài ra dường như không còn tác dụng nào khác. Nếu dùng để giam người, vậy thì trước đây đã giam ai? Kiều Vân Tiêu cũng nhận ra sự bất thường của dây xích, bước lên kiểm tra. “Có lẽ dây xích nối sang một phòng khác.”



Chloe ngẫm nghĩ: “Cho nổ đi!”



“Không được, lỡ như Tiếu Tiếu ở trong gian phòng còn lại thì sao?” Cố Sơ không đồng ý.



Chloe lắc đầu: “Khả năng không cao.”



“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!” Cố Sơ khăng khăng.



Chloe còn định nói gì đó thì nghe thấy Kiều Vân Tiêu quát lên một tiếng: “Ai?”
“Lần lượt là khi nào?”



Hứa Đồng ngẫm nghĩ rồi nói thời gian của từng lần cho cảnh sát, người ghi chép tốc ký rất nhanh.



La Trì ngồi trong phòng quan sát dựa vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, chép miệng: “Cùng là nhân viên công sở mà nhìn Hứa Đồng nhà chúng ta kìa, đó gọi là đối mặt với hiểm nguy cũng không e sợ.”



“Tốt nhất cậu cất hết mấy lời này đi. Cậu là cảnh sát, nên biết tính nghiêm trọng của vấn đề.” Lục Bắc Thần chậm rãi uống một ngụm café.



Né tránh chứ gì, La Trì dĩ nhiên biết rõ nếu quá thân thiết với nghi phạm thì anh ấy cũng sẽ mất đi tư cách điều tra.



Trong phòng thẩm vấn, bầu không khí bí bách, nguyên do tới từ sự bình tĩnh của Hứa Đồng ngược lại mang tới cho phía cảnh sát một áp lực chưa từng có.



“Cô từng gặp Thẩm Cường chưa?”



“Chỉ từng nhìn ảnh.”



“Cô tới nhà anh ta làm gì?”



“Muốn điều tra một chuyện.”



“Là sao?”



Hứa Đồng hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng nhả ra: “Tôi từng bị người ta đe dọa lúc nửa đêm, tôi nghi ngờ do Thẩm Cường làm nên muốn điều tra rõ ràng nhưng khi tôi tìm tới địa chỉ nhà anh ta thì phát hiện anh ta không có nhà. Từ cách sắp xếp đồ đạc có thể thấy có lẽ anh ta bỏ đi rất vội vàng.”



“Cô cho là gì?”



Hứa Đồng ngẫm nghĩ: “Mất tích.” Cô ngước mắt lên nhìn cảnh sát: “Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của cá nhân tôi.”



Cảnh sát nhìn cô chằm chằm: “Tôi rất muốn biết cô đã tìm được nhà Thẩm Cường như thế nào? Rồi tại sao lại suy đoán rằng người đe dọa cô là Thẩm Cường?”