Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 313 : Thanh đăng, thanh đăng
Ngày đăng: 01:49 30/04/20
Hứa Đồng không ngờ anh lại nói ra cái tên ‘Mục Thanh Đăng’, chợt sững người. Thịnh Thiên Vỹ khẽ thở dài, rất lâu sau lại nói: “Hợp đồng trong tay Tề Tuyết và Thích Kiều Kiều cả nhìn tôi còn chưa từng, nhưng chữ ký bên dưới đích thực là của tôi. Thế nên nghĩ đi nghĩ lại, người có thể ký được tên tôi giống như vậy chỉ có Mục Thanh Đăng.”
“Tôi… không hiểu.” Với tư cách là trợ lý đầu tiên, Mục Thanh Đăng tuyệt đối có cơ hội mô phỏng chữ ký Thịnh Thiên Vỹ. Phàm là những trợ lý bên cạnh sếp, nhìn thấy chữ ký của sếp còn nhiều hơn các quản lý cấp cao khác, nhưng cứ cho là vậy cũng không thể nói rằng có thể mô phỏng giống y như đúc, thậm chí cả chuyên gia cũng không phân biệt được. Điều càng khiến Hứa Đồng khó hiểu là Thịnh Thiên Vỹ lại biết chuyện này!
Một ông chủ biết được một người trợ lý có thể bắt chước được chữ ký của mình tới mức không thể phân biệt, không những không đuổi việc mà còn để mặc, việc này vốn đã không hợp logic. Trừ phi Thịnh Thiên Vỹ là kẻ ‘bùn đất không trát được tường’, hoặc là con ông cháu cha không có tài cán gì, vậy thì khi có một người trợ lý giỏi giang lại tin tưởng được, giúp đỡ anh trong việc xử lý tài liệu thì còn chấp nhận được, mặc dù đây là một hành vi cực kỳ tệ hại. Nhưng rõ ràng suy đoán sau đó không phù hợp với Thịnh Thiên Vỹ, vì anh có một người mẹ mạnh mẽ là Tưởng Lăng. Một người phụ nữ có đủ khả năng chống đỡ cả tập đoàn Viễn Thăng sao có thể để mặc cho một người trợ lý vượt quá chức phận? Thêm nữa trước nay trên thương trường Thịnh Thiên Vỹ cũng không phải ‘trái hồng nát’. Tính cách của anh cương trực rắn rỏi, dĩ nhiên không phải một con trâu què.
Thịnh Thiên Vỹ là người thông minh, đương nhiên có thể nhận ra nét nghi hoặc trong ánh mắt Hứa Đồng. Biểu cảm của anh có phần nặng nề. Một lúc lâu sau, anh châm một điếu thuốc, đầu lọc đỏ rực yên lặng cháy giữa kẽ ngón tay, bầu không khí trầm mặc nhẹ nhàng di động, khiến giữa họ có phần bí bách. Tới khi điếu thuốc đã cháy quá nửa, Thịnh Thiên Vỹ mới nói: “Khả năng bắt chước của Mục Thanh Đăng rất giỏi, bình thường thích nhất là học cách viết chữ của người khác, nhất là mô phỏng chữ ký của tôi.” Nói tới đây, anh ngừng một lát rồi tiếp lời: “Mà tôi biết sở thích này của Mục Thanh Đăng, còn biết rất rõ.”
Hứa Đồng khẽ nhíu mày, ánh mắt càng thêm nghi hoặc. Anh biết? Nếu đã biết sao còn cho phép cô ấy ở bên làm trợ lý? Một cấp trên có thể dung túng cho cấp dưới của mình đến mức độ này, chỉ có thể là… Nghĩ tới một khả năng, hơn nữa còn bị khả năng này làm đau thần kinh, Hứa Đồng ngẩng phắt lên nhìn anh. Thịnh Thiên Vỹ bình tĩnh đối mặt với cô, dường như cũng đã nhìn thấu những suy đoán trong lòng cô, bèn cho cô một đáp án chắc chắn.
“Phải, tôi và cô ấy từng yêu nhau.”
Hứa Đồng chỉ cảm thấy lồng ngực bị vật cùn gì đó đâm mạnh, đau đớn khó chịu, ngoài mặt không cảm thấy gì nhưng cõi lòng lại tổn thương, máu chảy đầm đìa. Không hiểu sao cô lại có chút oán hận sự thẳng thắn này của anh. Anh dùng từ ‘yêu nhau’ để hình dung mối quan hệ giữa mình và Mục Thanh Đăng, vậy tức là không phải chỉ có Mục Thanh Đăng đơn phương. Anh từng động lòng với Mục Thanh Đăng, nếu không sẽ không cho phép cô ấy có cơ hội bắt chước chữ ký của mình. Có lẽ lúc đó Thịnh Thiên Vỹ chỉ cho rằng đó là hành động giữa những người đang yêu, còn vượt trên cả quan hệ cấp trên và cấp dưới.
Vậy bây giờ anh ấy còn yêu hay không?
“Cảnh sát hoàn toàn không biết chuyện này, đúng không?” Cô cất giọng khô khốc.
“Hứa Đồng…” Thịnh Thiên Vỹ thầm gọi tên cô: “Tôi biết em đang nghĩ gì, thực tế chuyện Mục Thanh Đăng chỉ do tôi suy đoán, tôi không thể chắc chắn một trăm phần trăm là cô ấy. Dù sao thì cô ấy cũng đã lấy chồng rồi, sao còn có thể ký tên của tôi.”
“Nếu hai người yêu nhau như vậy, sao cô ấy còn lấy người khác?” Hứa Đồng chua xót hỏi.
Thịnh Thiên Vỹ thở dài: “Kể ra thì rất dài.”
Hứa Đồng cụp mắt xuống, khẽ nói: “Nếu anh không muốn nói thì tôi cũng không miễn cưỡng anh.”
“Không, việc đã tới nước này tôi không muốn giấu giếm em việc gì nữa.” Thịnh Thiên Vỹ nhìn cô, giọng điệu quả quyết. “Trước đây em nói có nhìn thấy một bà lão ở nhà cũ của Thẩm Cường, phải không?”
Hứa Đồng gật đầu.
“Tôi tưởng là ảo giác của em vì chủ hộ sống đối diện nhà Thẩm Cường đã dọn đi lâu rồi.” Thịnh Thiên Vỹ gạt tàn thuốc: “Nhưng về sau tôi nhìn thấy hình ảnh ghép lại mới biết lúc đó em không bị ảo giác.”
Hứa Đồng sững người: “Anh quen bà ấy?”
Thịnh Thiên Vỹ gật đầu.
“… Bà ấy không phải là Mục Thanh Đăng đấy chứ?” Nói xong câu này Hứa Đồng lại cảm thấy suy nghĩ của mình có hơi bạo dạn. Có thể yêu Thịnh Thiên Vỹ ắt phải là một cô gái xinh đẹp như hoa, tuổi tác kém hoặc tương đương anh. Bà lão đó sao có thể là Mục Thanh Đăng?
Thịnh Thiên Vỹ lắc đầu.
Hứa Đồng vốn dĩ cũng cảm thấy câu này hỏi hơi thừa, thế nên thấy anh phủ nhận cô cũng không kinh ngạc mà hỏi: “Vậy… bà ấy là ai?”
“Tại áp lực công việc của Bắc Thần lớn quá thôi ạ.” Cố Sơ đỡ lời cho Lục Bắc Thần.
“Nhắc tới công việc, cô chợt nhớ ra một chuyện.” Giáo sư Phương bê cốc trà lên, tao nhã uống một ngụm: “Viện pháp y của trường chúng ta năm nay tuyển rộng, em có biết chuyện này không?”
Cố Sơ lắc đầu.
“Là thế này, viện pháp y tuyển người cũng có nghĩa là phía nhà trường bên này đã coi trọng hơn tới lĩnh vực pháp y. Trước đây các thầy cô cũng có nghe tới danh tiếng của giáo sư Lục, chỉ hiềm nỗi cậu ấy ở nước ngoài lại cao giá, mời không nổi. Bây giờ cậu ấy ở trong nước, lại có mối quan hệ này với em, em xem xem có thể mời cậu ấy tới thỉnh giảng mấy tiết cho viện pháp y của chúng ta không?” Giáo sư Phương cười ha ha.
Cố Sơ đỏ mặt vì câu nói “lại có mối quan hệ này với em”. Cô hắng giọng: “Giáo sư, thật ra em và anh ấy… Em chỉ làm trợ lý cho anh ấy thôi. Dĩ nhiên nếu phía nhà trường có suy nghĩ này, em sẽ hỏi giúp.”
“Cô là người từng trải, tưởng cô không nhận ra hả?” Giáo sư Phương biết hết mọi chuyện. Dĩ nhiên, là chuyện của sinh viên, cô ấy cũng không vạch trần: “Nếu em có thể nói giúp thì quá tốt rồi.”
“Em sẽ cố gắng.” Cố Sơ không dám thay mặt Lục Bắc Thần đồng ý chuyện này. Lỡ như anh không đồng ý hoặc không có thời gian thì sao?
“À phải, Bắc Thâm ra sao rồi? Ra nước ngoài rồi phải không?”
Ngón tay Cố Sơ hơi đờ ra, nụ cười trên môi cũng đông cứng lại. Rất lâu sau cô mới nói: “Anh ấy… qua đời rồi ạ.”
“Sao cơ?” Tay giáo sư Phương run lên, nước trà bắn cả ra ngoài.
…
7h50’, Cố Sơ ngồi đợi trong khu vực thi. Thi cùng với cô còn có mấy học sinh cũng bảo lưu giờ quay về tiếp tục học. Mấy người họ có lẽ đều quen nhau, hoặc có thể trò chuyện mãi rồi cũng quen nhau, cứ ríu ra ríu rít. Từ đầu tới cuối Cố Sơ vẫn lặng yên, ngồi một bên uống café, trong đầu chỉ lưu lại phản ứng ban nãy của giáo sư Phương. Cô hối hận rồi, cô không nên kích động cô giáo già mới phải. Bắc Thâm là một sinh viên cô ấy rất tâm đắc, cứ thế biết anh ấy không còn nữa chẳng khác nào cứa dao vào trái tim giáo sư Phương.
Di động kêu mấy tiếng mà Cố Sơ không nghe thấy, chìm sâu trong tâm trạng tự trách của bản thân, tới tận khi có bạn học bên cạnh nhắc nhở, cô mới hoàn hồn lại. Cô nhận máy, thì ra là Ngư Khương.
“Tôi biết hôm nay cô thi, theo lý mà nói không nên gọi cho cô cuộc điện thoại này.” Thái độ của Ngư Khương ở đầu kia không tốt cho lắm.
Cố Sơ biết Ngư Khương gọi tới chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp nên đã âm thầm chuẩn bị sẵn tâm lý. Cô hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra: “Đã gọi điện thoại tới rồi còn có gì nên với không nên nữa? Nói đi.”
“Cô nên làm chút chuyện cho Vic.” Giọng Ngư Khương lạnh lẽo: “Giống như việc anh ấy có thể vì cô đổi hết dương liễu vậy.”
Người bên cạnh rất ồn, Cố Sơ đặt cốc café xuống, đi ra khỏi khu vực đợi thi, đi bộ tới tận đầu hành lang: “Cô nói đi.” Tận cùng hành lang là ô cửa sổ điêu khắc hình hoa ly, lọc ánh nắng thành muôn vàn màu sắc. Cô ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn, những bóng nắng loang lổ rọi sáng gương mặt cô tỉ mỉ, bóng loáng.
“Mặc dù cô đã rút lui khỏi vụ án xác chết dưới suối nước nóng nhưng vì dính líu tới bạn bè và người thân của cô nên chuyện này khiến Vic rất khó xử. Cách tốt nhất chính là chính cô thuyết phục bọn họ, bảo bọn họ ngoan ngoãn hợp tác với cảnh sát, nhất là chị họ Hứa Đồng của cô ấy.”
Có lẽ vì ánh nắng quá chói chang, Cố Sơ chợt cảm thấy đôi mắt nhói đau. Nỗi đau này lan ra tận tai, rồi nghe thấy ‘ầm’ một tiếng, ngay sau đó não bộ suýt nữa nổ tung.
“Cô nói chị họ của tôi? Hứa Đồng làm sao?”
“Tiêu Tiếu Tiếu bị người ta bắt cóc, Lăng Song lại có liên quan tới cái chết của Bàng Thành. Chị họ cô thì còn quá đáng hơn, che đậy giúp Thịnh Thiên Vỹ. Lẽ nào chị cô không biết câu ‘lưới trời lồng lộng, thưa nhưng khó thoát’ ư? Thịnh Thiên Vỹ là người hay ma quỷ còn chưa rõ ràng. Đường đường là ông chủ của một tập đoàn lớn lại cấu kết lấy mỡ người và máu người để nấu nướng. Cô đừng có nói với tôi cô không biết chuyện cả Ngoại Than Hối và thẩm mỹ viện đều là sản nghiệp do Thịnh Thiên Vỹ quản lý!”