Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 317 : Phải kiểm

Ngày đăng: 01:49 30/04/20


Tháng mười vốn là mùa thu vàng nhưng khi hoàng hôn buông xuống nhiệt độ cũng giảm đột ngột, gió đêm nổi lên, lá vàng rụng xuống, mặt đất mang một vẻ đẹp xán lạn nhưng lại giống như khắp trời vang vọng một khúc bi ca. Hứa Đồng đi theo Thịnh Thiên Vỹ bước lên từng bước lên cầu thang, gió từ những ô cửa sổ không kính, vẫn phả ra những thứ mùi ẩm mốc, không sao xua đi được. Trong khu nhà cực kỳ im ắng, tới nỗi khiến người dựng cả tóc gáy, giống như những người sống ở đây đều không còn nữa. À đúng, khu nhà này vốn dĩ cũng chẳng còn mấy người.



Khi đi ngang qua cửa nhà bé gái, Hứa Đồng vô thức dừng bước, từ mắt thần phản chiếu ra một tia sáng, bên trong lại càng không một động tĩnh. Còn chưa tới tối, sao lại yên ắng dường này? Thịnh Thiên Vỹ thấy cô dừng bước thì hiểu nhầm rằng cô sợ hãi bèn giơ tay về phía cô. Hứa Đồng nhìn đôi tay to lớn của anh, nỗi bất an trong lòng dần dần tan đi. Cô bước tới trước, nắm lấy tay anh, tay anh thu lại càng lúc càng chặt.



Không cần quan tâm Thẩm Cường có đột ngột quay trở về hay không vì nhà Thẩm Cường đã trở thành hiện trường điều tra án của cảnh sát, trước cửa vẫn còn căng dây cảnh vệ. Hứa Đồng nghe nói mặc dù đã điều tra hết hiện trường nhưng người bên phía cảnh sát vẫn thi thoảng qua đây. Biết Thẩm Cường đã gặp nạn nhưng đứng trước cửa Hứa Đồng cứ cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình chòng chọc. Cô ngó quanh một lượt, không tìm thấy camera giám sát. Cô giơ tay giật giật vạt áo Thịnh Thiên Vỹ: “Sao tôi cứ cảm thấy có người đang nhìn chúng ta?”



Thịnh Thiên Vỹ dừng bước, cũng kiểm tra bốn xung quanh, thấy không có gì khả nghi bèn hạ thấp giọng an ủi Hứa Đồng: “Thả lỏng chút, em quá căng thẳng đấy.”



Hứa Đồng hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra, cố gắng xóa bỏ cảm giác quấy nhiễu con người ta này. Nhưng vẫn chẳng ích gì, cô vẫn cảm giác ở gần đó có một đôi mắt đang yên lặng quan sát mình, nó ở trong bóng tối, họ ở ngoài ánh sáng. Cô chợt hắt xì hơi một cái, nỗi sợ hãi đi qua mỗi lỗ chân lông thấm vào khắp cơ thể, khí lạnh tỏa từ trong ra ngoài, đầu ngón tay cũng trở tê cứng. Cảm giác này rất quen thuộc, giống hệt như nỗi kinh hoàng khi nửa đêm cô nhận được rối gỗ đèn xanh. Nỗi sợ của con người ta đến từ những điều chưa biết, một người bình tĩnh như Hứa Đồng cũng không may mắn thoát nạn. Cô hoàn toàn không chuyện rối gỗ đèn xanh do ma quỷ làm ra, nhưng cái cảm giác cứ bị ai đó theo dõi từng giây từng phút thế này cực kỳ tồi tệ.



Lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, là mồ hôi lạnh. Thịnh Thiên Vỹ nhận ra, nắm chặt lấy tay cô, thì thầm: “Đừng sợ, có tôi ở đây.”



Lòng bàn tay anh có độ ấm, ít nhiều xoa dịu nỗi căng thẳng của Hứa Đồng. Cô ngước mắt lên nhìn gò má anh, trong lòng chợt có nỗi xúc động. Bao nhiêu năm nay chưa từng có người đàn ông nào nói với cô lời ấy, từ trước tới giờ cô đều vào vai kẻ mạnh, nhất là trong nghề. Cô chưa từng nhường bước bất kỳ một người nào, thậm chí còn làm tốt hơn cả đàn ông. Cô không muốn mệt mỏi như vậy nhưng không hiểu sao lại mặc lên người chiếc áo giáp của chiến sỹ. Người khác hay ngưỡng mộ những hào quang nó mang lại mà không biết cô muốn trút bỏ bộ áo giáp nặng nề ấy xuống tới mức nào.



Thịnh Thiên Vỹ đi tới đối diện nhà Thẩm Cường, sau khi đứng vững thì giơ tay gõ cửa. Hứa Đồng đứng đằng sau lưng anh, nghe tiếng gõ cửa của anh mà phát hoảng trong lòng. Anh gõ rất khẽ, nếu ở những khu nhà khác thì chỉ là một thanh âm quá đỗi bình thường, nhưng giờ phút này lại thay đổi mùi vị. Có lẽ vì nơi đây thực sự quá yên lặng, cho dù là một chút xíu âm thanh cũng đặc biệt rõ nét. Tiếng gõ cửa ấy như mọc chân, vang vọng khắp khu nhà, nghe mà ghê người.



Không có ai ra mở.



Giống như trong dự đoán, nhưng tư duy rất khiếp sợ.



Hô hấp của Hứa Đồng trở nên dồn dập, có thể là vì xung quanh quá im lặng, tai cô bắt đầu ù ù, thái dương giật giật. Cô siết chặt tay Thịnh Thiên Vỹ, lần đầu tiên trong đời dựa dẫm một người đàn ông đến như thế. Thịnh Thiên Vỹ không gõ cửa nữa mà giơ tay đè lên nắm đấm cửa.



Không ngờ, cánh cửa bật mở.







La Trì rất xứng đáng với công việc tài xế, sau khi bị Cố Sơ và Lục Bắc Thần nã pháo một tráng, cuối cùng anh ấy cũng im lặng. Chiếc xe đi thẳng vào trung tâm thành phố, kết quả đúng lúc gặp phải giờ tan tầm, từ xa đã nhìn thấy một hàng đèn đỏ kéo dài, còn náo nhiệt hơn cả đón Tết. Tốc độ xe chậm dần lại, bò đi như sên cùng với dãy đèn đỏ phía trước. Cố Sơ thò đầu ra nhìn trái ngó phải. La Trì thấy vậy trêu đùa: “Chúng ta dù gì cũng là người Thượng Hải, sao trông em như Lưu lão lão đi thăm quan Đại quan viên vậy?”



“Đây là thủ đô, là gót chân của thiên tử biết chưa?” Cố Sơ không hề để tâm tới lời trêu đùa của La Trì, mặt gần như dính chặt vào cửa kính xe, cảm thán: “Nhưng mà gót chân thiên tử cũng tắc. Ai cũng nói Bắc Kinh là trái tim của Tổ quốc, máu trong huyết quản tràn hết cả vào tim rồi, tim chịu được không?”



“Em gái Cố, em lại mắc bệnh nghề nghiệp đấy à?” La Trì cười ha ha rồi lập tức đổi giọng: “À không đúng, bây giờ nên gọi em là bác sỹ Cố rồi, phải không?”



“Anh muốn gọi em như vậy thì em cũng đành đáp thôi. Với một thiên tài như em, muốn trở thành bác sỹ đỉnh cao không có gì khó cả.” Cố Sơ nói không chút khiêm nhường.



La Trì nhướng mày: “Được, rất tự tin.”



“Tự tin xuất phát từ năng lực, em tin vào năng lực của mình.” Cố Sơ cười hi hi ha ha.



Hai người họ mỗi người một câu, Lục Bắc Thần chỉ ngồi bên cạnh mỉm cười không nói, nhìn họ chọc ghẹo qua lại. Lại một lúc sau, Cố Sơ cảm thán: “Tình trạng giao thông thật là khiến người ta đau khổ. Vẫn là Thượng Hải tốt hơn, mặc dù cũng tắc đường đấy nhưng không tắc cứng. Này, La Trì, chúng ta không vòng đường khác được à?”



“Mọi con đường đều dẫn tới La Mã.” La Trì giải thích cho cô: “Đường này không cho rẽ phải, không cho quay đầu, hết cách rồi, đành đợi thôi.”



“Thấy chưa thấy chưa, đây chính là tác hại của việc thiếu ngõ nhỏ đấy.” Cố Sơ thở dài.



La Trì có lòng tốt nhắc nhở cô: “Bắc Kinh không có ngõ, chỉ có hẻm thôi.”



“Tính chất cũng giống nhau cả mà.” Cố Sơ đột nhiên nhớ ra gì đó, cười khúc khích mãi rồi quay người gối lên vai Lục Bắc Thần, nói: “Cuối cùng em cũng hiểu ra vì sao trị an ở đây lại tốt rồi.”



Rõ ràng tâm trạng của cô đang rất tốt, Lục Bắc Thần cũng cảm nhận được. Thế nên, anh cũng cực kỳ thoải mái, cười khẽ: “Anh muốn biết.”



Cố Sơ uể oải nói bên tai anh: “Cái kiểu giao thông này thì trộm cắp với cảnh sát muốn rượt bắt cũng khó lắm.”


Lục Bắc Thần đứng im, nhìn biển hiệu rồi nhíu mày.



La Trì thấy vậy, quay đầu thúc giục: “Đi thôi, sao thế?”



“Quán bar?” Lục Bắc Thần nhìn anh ấy với vẻ nực cười.



“Đúng, chính là ở đây.” Gió đêm lạnh, La Trì lại mặc khá phong phanh, hai tay đút vào tui run lên cầm cập: “Mọi người ở trong đợi bô lão đấy, đi thôi.”



Lục Bắc Thần chẳng thèm để tâm tới La Trì, khoác vai Cố Sơ rồi nói: “Về khách sạn đi.”



“Ấy, đừng mà…” La Trì nhanh chóng lẻn ra chặn trước mặt Lục Bắc Thần, cười trừ: “Hôm nay mà không mời được cậu đại giá quang lâm, tôi biết ăn nói với mấy anh em bên trong làm sao? Mất mặt lắm!”



“Tôi không thích mấy chỗ này.” Lục Bắc Thần nói thẳng.



“Nhìn xem, đây là chính là sự già nua của tuổi tâm lý đấy.” La Trì cố tình nhấn mạnh, vỗ vai anh: “Cậu phải biết bây giờ cậu đang làm việc với cả đám thanh niên tràn đầy sức sống, mặt mũi đừng có suốt ngày sa sầm lại, xã hội này là phải học cách thích ứng. Với lại, cậu không thích không có nghĩa là em gái Cố không thích. Em ấy mới có ngoài hai mươi, đang tuổi ăn tuổi chơi, lẽ nào cậu còn muốn hoạt động ngoài giờ của em ấy là đánh cờ với câu cá như cậu?”



Lục Bắc Thần nhướng mày, tảng lờ mấy lời lập luận hùng hồn của anh ấy, giơ tay lấy ngón cái và ngón trỏ véo vạt áo La Trì, hất tay anh ấy ra một cách cực kỳ ghét bỏ rồi quay mặt hỏi Cố Sơ: “Em có muốn vào không?”



Trước nay Cố Sơ vẫn thích mấy nơi này, hồi còn đi học tới quán bar cũng là hoạt động được ưa thích nhất của mấy chị em cùng phòng. Chỉ có điều sau này yêu Bắc Thâm, mọi thời gian cô đều dành vào việc hẹn hò, rất ít cơ hội tới quán bar cùng Tiêu Tiếu Tiếu và Lăng Song. Kiểu Bạch Dương như cô thường ngày thích nhất là náo nhiệt, nhất là cô của bây giờ, một người mà cả tình yêu và học tập đều đang lao về phía bình minh, tính cách ấy lại càng được kích phát. Nhưng đối với Lục Bắc Thần mà nói, trước nay mấy nơi này không phù hợp với thân phận của anh, cũng chẳng hợp với tính cách của anh. Anh là một người cực kỳ thích yên tĩnh, hoàn toàn ngược lại với cô.



Thế nên Cố Sơ vốn dĩ định hùa theo suy nghĩ ban đầu của Lục Bắc Thần, tìm một nhà hàng yên tĩnh rồi sau đó quay về khách sạn, nhất là nhà hàng mà cô đặt trước lại nổi tiếng là nho nhã tĩnh mịch, nghe đánh giá thì trong nhà hàng toàn diễn tấu trực tiếp các bản nhạc Jazz đồng quê kiểu Mỹ, thích hợp nhất cho các đôi tình nhân hẹn hò. Nhưng cô vừa định lên tiếng thì La Trì nháy mắt, hiềm khi muốn kéo cô về đội. Bỗng nhiên cảm thấy La Trì khăng khăng kiểu này nhất định là có nguyên nhân, một tia sáng chợt vụt qua, lẽ nào… họ biết hôm nay là sinh nhật của Lục Bắc Thần? Rồi liên tưởng tới chuyện La Trì dọc đường cứ ầm ĩ, cảm thấy chắc chắn là đúng vậy rồi. Cô bèn nói với Lục Bắc Thần: “Bên trong chắc là vui lắm, em muốn vào xem sao.”



Nghe xong, Lục Bắc Thần cười: “Em chắc chứ?”



“Anh đi với em vào trong xem đi, lâu lắm rồi em không tới quán bar chơi.” Cố Sơ kéo cánh tay anh lắc lắc: “Nếu mà anh thực sự không thích chúng ta lại ra, với lại dù gì cũng là các đồng nghiệp chuẩn bị cho anh.”



Lục Bắc Thần có thể thẳng thừng từ chối La Trì nhưng anh tuyệt đối sẽ không phản bác lại yêu cầu của Cố Sơ. Anh nhìn cô một lúc lâu rồi ôm cô vào lòng thở dài: “Được, nghe em, đi thôi.”



Cố Sơ vui sướng, thấy anh thỏa hiệp vì cô có thể nói là trong lòng nở hoa. Nhân cơ hội ấy cô siết chặt: “Yêu anh chết mất.”



“Câu này anh thích nghe.” Lục Bắc Thần mỉm cười.



La Trì thấy Cố Sơ đã phá vỡ được cục diện bèn tung tăng đi vào trong quán bar.







Hôm nay tới lượt Tiêu Tiếu Tiếu trực ban.



Thượng Hải đổ mưa.



Những hạt mưa rả rích gõ lên cửa kính, chốc chốc lại có ánh chớp xẹt qua, sáng bừng cả một khoảng trời. Tiếng mưa rất ồn, xe cứu thương ở bên ngoài cũng ầm ĩ không dứt, các cô y tá trên quầy than vãn: Chẳng biết cơn mưa này khi nào mới tạnh, mùa mưa này phiền muốn chết.



Trước đây Tiêu Tiếu Tiếu cũng rất ghét nhưng cơn mưa lúc vào thu, mở điều hòa thì khô, không bật thì ẩm. Nhưng bây giờ cô lại trân trọng từng thanh âm một cách kỳ lạ, vì đã trải qua những ngày tháng bị giam cầm, nơi đó yên ắng tới mức gần như nghẹt thở. Trong căn phòng nhỏ không nhìn thấy mặt trời đó, cô khao khát nhất là nghe được tiếng của thiên nhiên.



Sau khi hợp tác với cảnh sát trong mọi công việc điều tra, Tiêu Tiếu Tiếu đi làm bình thường trở lại. Cô không muốn ở nhà một mình, chỉ muốn ở nơi có đông người, cho dù là nghe những tiếng ríu rít của các y tá cũng cảm thấy thú vị.



Lúc đang đứng bên bệ cửa sổ nghe mưa thì phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa. Cô quay đầu lại nhìn, là Kiều Vân Tiêu.



Trong tay anh cầm một chiếc ô, người chưa ướt hết nhưng cũng đã mang theo mùi mưa vào phòng, có chút lạnh lẽo. Tiêu Tiếu Tiếu sững người nhìn anh mấy giây, khi lên tiếng cũng rất nhạt nhòa: “Phía bác Kiều có vấn đề gì sao? Cần lấy thuốc ạ?”



Kiều Vân Tiêu đặt chiếc ô sang một bên, nhìn cô, lát sau mới thở dài nói: “Nghe nói cơn mưa này còn kéo dài tới tận sáng mai, dự báo thời tiết có nhắc rồi. Anh sợ em không mang ô nên mang cho em một chiếc.”