Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 328 : Học tiếng vụng về

Ngày đăng: 01:49 30/04/20


Lòng bàn tay anh nóng hổi, trong tiết trời hơi lạnh này, nếu ở trong nhà sẽ thêm phần ấm áp, nhưng lúc này đây lại có một sự xấu xa và ám muội anh cố tình tạo ra. Cô không nên tiếng, anh thì cười gian, khẽ véo cô. Nếu cô động đậy, ngay sau đó sẽ lại bị anh giữ chặt. Bình thường cô đã có máu buồn, về điểm này anh biết, thế nên túm chặt lấy điểm yếu không buông. Đôi bên cứ qua lại như vậy, anh chọc ghẹo cô, cô thì dè chừng sợ người ta phát hiện, cuối cùng đành hắng giọng nói, “Được được được, em phát biểu ý kiến cá nhân một chút.”



“Xin rửa tai lắng nghe.” Anh đã tạm dừng màn ‘chân tay lóng ngóng’.



Cố Sơ nhìn vào mắt anh, cố gắng kéo rộng khóe môi ra hai bên, cười tươi mà xấu xa, “Em cảm thấy quyết định của Lục công tử… rất tuyệt. Anh quả là anh minh thông thái, trí tuệ tài ba… À, không phải, là quả quyết dứt khoát!”



Nghe câu trả lời này, Lục Bắc Thần mới hài lòng, cười nói: “Mặc dù thành ngữ cuối cùng dùng chỉ tạm được nhưng anh vẫn phải công nhận Cố tiểu thư là kẻ thức thời.”



Đáng chết!



Cố Sơ rủa thầm trong bụng nhưng vẫn tiếp tục ‘nhe răng’ cười, hạ thấp giọng: “Có thể bỏ ra rồi chứ?”



Người đàn ông này cố tình, ngón tay chốc chốc lại không an phận, khẽ lướt đi giống như guồng quay của bánh xe, nhưng lại vừa đủ khiến cả người cô ngứa ngáy.



Lục Bắc Thần được hời còn tỏ ra vô tội, uể oải nói: “Sưởi ấm mà.”







Nếu cho bạn một buổi chiều, bạn sẽ muốn làm gì?



Cố Sơ từng có không ít những buổi chiều nhàn tản, dạo phố, đọc sách, nghe nhạc, xem triển lãm nghệ thuật… tất cả đều đã từng làm để giết thời gian. Nhưng nếu bên cạnh có một chàng trai ấm áp cùng những con đường đã vào thu thì cho dù không nói gì cũng là hạnh phúc.




Lục Bắc Thần thở dài: “Nói âm uốn lưỡi thái quá rồi.”



Cố Sơ sướng rơn, trong từ điển của cô không có thành ngữ ‘chín quá hóa nẫu’. Quá kiểu gì cũng tốt hơn chưa đạt tới.



Trời vừa nhập nhèm tối, Lục Bắc Thần chở cô đi xuyên qua đường lớn Cổ Lâu Cựu, tới con hẻm Ngũ Đạo Doanh. Bên trong là những cửa hàng xinh đẹp, còn cả những nhà hàng đặc biệt, mặc dù chỉ có đôi ba chỗ miễn cưỡng hợp khẩu vị Lục Bắc Thần, nhưng anh tin rằng so với đường Nam La Cổ người đông như kiến, Cố Sơ sẽ thích dạo trên con đường nhỏ thanh tịnh này hơn. À nói theo cách của cô thì đây là ‘hẻm’.



Có điều lúc mua trà sữa, Cố Sơ lại dùng thứ tiếng Bắc Kinh nửa mùa của mình hỏi bà chủ: Một cốc trà sữa ‘hương cá nhĩ’.



Bà chủ ngây ra không hiểu, đờ đẫn hồi lâu, “Gì cơ?”



“Một cốc…” Cố Sơ cố gắng ngẫm nghĩ rồi nói: “Hương cá nhĩ.”



Bà chủ sắp khóc tới nơi: “Cô bé à, quán tôi không có ‘mồi câu cá’.”



Cố Sơ đang định tranh luận thì Lục Bắc Thần đã rút ví ra, nhẹ nhàng nói với bà chủ: “Một cốc trà sữa phật thủ.” Dứt lời anh đặt một tờ tiền lên quầy hàng. Anh thực sự chịu không nổi nữa, hai bên còn giằng co, bà chủ sẽ ép cô thành điên mất.



Trở về xe, Cố Sơ vừa uống trà sữa vừa nhàn nhã nói: “Cái bà chủ quán kia vừa nhìn là biết người ngoại tỉnh, chẳng nghe hiểu tiếng Bắc Kinh gì cả. Em không nên nói chuẩn quá.”



Lục Bắc Thần suýt nữa hộc máu…