Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 330 : Người bị giam giữ

Ngày đăng: 01:49 30/04/20


Ánh mắt cô đầy nghi hoặc nhưng câu hỏi cứ quanh đi quẩn lại nơi cổ họng, nhả không ra, nuốt không trôi. Lục Bắc Thần nhìn thấy, cũng hiểu rõ trong lòng, nói với cô: “Hứa Đồng đã giấu cảnh sát một số chuyện.”



Giấu cảnh sát một số chuyện.



Câu nói này giống như một phán quyết, chọc thủng tình hình trước mắt của Hứa Đồng, nói gì tới Thịnh Thiên Vỹ. La Trì sành sỏi trong công việc phá án, bình thường mặc dù cười hi hi ha ha nhưng khi phá án thì tuyệt đối không hàm hồ. Hứa Đồng có ý che giấu, La Trì chắc chắn sẽ nhận ra, nói chi tới hỏa nhãn kim tinh của Lục Bắc Thần. Nhưng Lục Bắc Thần không nói thêm gì nhiều nữa, còn về việc vì sao anh cho rằng Hứa Đồng có chuyện giấu giếm thì anh không nhắc một chữ. Anh không nhắc, Cố Sơ cũng không còn cách hỏi nên đành thôi.



Một bữa cơm ăn chầm chậm tới tám rưỡi, khi Lục Bắc Thần thanh toán, Cố Sơ đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Trong lúc đợi cô ra thì di động của anh vang lên, anh ngước mắt nhìn số gọi tới, con ngươi hơi rụt lại.



Anh lẳng lặng nhận máy, là Thịnh Thiên Vỹ.



Qua sóng điện thoại, giọng anh ta nghe rất lạnh lẽo, từ từ rõ ràng lại giống như đang cắn từng từ. Anh ta nói: Lục Bắc Thần, cậu thắng rồi.



Lục Bắc Thần không nói gì, đầu kia cũng không cúp điện thoại ngay.



Vọng qua sóng điện thoại là hơi thở của hai người.



Cuối cùng Thịnh Thiên Vỹ vẫn chẳng nói thêm một câu nào.



Sau khi đầu kia cúp điện thoại rồi, Lục Bắc Thần rất lâu sau mới thu lại di động, xoay trong bàn tay. Sau khi rửa tay xong đi ra, Cố Sơ nhìn thấy sắc mặt anh nhợt nhạt, gương mặt có vẻ nghiêm nghị, tim chợt đập ‘thịch’ một tiếng, hỏi anh: “Sao vậy?”



Lục Bắc Thần nghe thấy động tĩnh của cô bèn đứng dậy đút di động vào túi: “Không có gì, đi thôi.”







Cảnh đêm nay rất đẹp, hít sâu vào ngập tràn hương vị của mùa thu.



Hai người không vội về ngay, nhất là Cố Sơ. Sau khi nếm trải hết mọi náo nhiệt, cảnh đẹp ở đường Đông Sanlitun đã quyến rũ khiến cô bất chợt muốn dạo bộ. Lục Bắc Thần bèn chiều cô, cùng cô từ từ bước dưới ánh đèn đường.



Đường Đông đẹp nhất là con đường ngân hạnh. Ngày thường con phố này cũng yên tĩnh, khu vực các đại sứ quán được đặt ở đây, ngoại trừ đủ các loại ẩm thực ẩn nấp trên con đường này thì những cây ôliu xanh trước cửa các đại sứ quán cũng là một nét đặc biệt. Giờ này vào buổi tối chỉ có đường Nam là ầm ĩ, nơi đây vẫn luôn yên ắng.




Lục Bắc Thần không cười đùa cùng họ, im lặng nhìn Tiffany không rời mắt, thấy trên cổ tay cô ta có quấn một lớp vải, anh hơi nheo mắt lại: “Là vết thương?”



Chloe dừng trò đùa với Phan An lại, hắng giọng: “Đúng vậy.”



“Sao lại bị thương?” Lục Bắc Thần hỏi.



Chloe vò đầu: “Là vết thương do dao. Cô ta bị điên, tớ cũng chẳng hỏi ra được điều gì nhưng cái bệnh viện điều dưỡng đó khá nguy hiểm, bệnh nhân bị thương cũng là chuyện bình thường thôi.”



Vết thương do dao?



Lục Bắc Thần trầm tư suy nghĩ, lại nhìn cô ta thêm một lúc rồi nói với Chloe: “Tôi vào xem sao.”



Anh vừa đứng dậy thì La Trì giữ chặt anh lại: “Cậu định vào á? Đừng, lỡ như cô ta làm cậu bị thương thì sao? Cậu nhìn Chloe bị cô ta cắn kìa.”



“Có lẽ vì cậu ta sinh lòng háo sắc.” Lục Bắc Thần nửa cười nửa không.



Chloe đỏ mắt tía tai: “Tớ thèm vào có cảm xúc với cô ta. Lục Bắc Thần, cậu đang sỉ nhục tớ.”



Lục Bắc Thần chẳng thèm tranh luận với cậu ta, nói một câu: “Mở cửa đi.”



“Định vào thật à? Nếu thật sự cần hỏi cung thì để tôi làm.” La Trì không yên tâm.



“Tôi vào xem vết thương của cô ta.”



La Trì hiểu tính của anh, cuối cùng đành thôi: “Được, tôi vào cùng cậu. Cậu yếu như sến thế này lỡ mà cô ta nhào tới, cậu chẳng có cơ hội mà phản kích.”



Lục Bắc Thần cười khẽ: “Cảm ơn cảnh sát La rất nhiều.”