Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 337 : Người đã chờ đợi rất lâu
Ngày đăng: 01:49 30/04/20
Phong cách kiến trúc của thư viện thuộc về kiểu ‘thiên viên’, càng lên tầng cao, diện tích càng thu nhỏ lại, tầng năm càng giống như căn gác xép của cả tòa nhà thư viện, ánh sáng cũng tối hơn các tầng khác một chút. Thật ra xét về mặt thiết bị chiếu sáng, cả thư viện cũng không được coi là sáng sủa, điều này còn bắt nguồn từ việc tòa nhà này quá cổ xưa. Vách tường đến nay vẫn còn giữ lại những giá thắp nến, phân bố cứ hai chiếc ở vách tường mỗi tầng, ngay cả nguồn sáng trên đỉnh đầu cũng sử dụng giá để nến kiểu lớn theo phong cách châu Âu truyền thống. Nghe nói trước đây tòa nhà này toàn thắp nến, từng ngọn nến trắng dạng thô tròn xếp đều đặn chiếu rọi bốn phía xung quanh vách tường, giá nến trên đầu càng có thể chứa đựng sức mạnh của hai trăm ngọn nến, từ đó đã mang lại ánh sáng cho tòa nhà. Đến bây giờ, phía nhà trường quyết định giữ nguyên dạng trước đây của thư viện, thế nên giá nến chắc chắn sẽ không đụng vào, nhưng cũng sẽ không thắp nến lạc hậu như vậy mà giấu nguồn điện phía sau vách tường, vị trí vốn dĩ để nến của giá nến sẽ được thay bằng một chiếc bóng đèn tiết kiệm điện nhỏ xíu, ánh sáng chuyển thành màu vàng, vừa ấm áp lại không nhức mắt, nhưng cũng có quá nhiều sinh viên phản ánh đọc sách quá ảnh hưởng tới thị giác.
Vì diện tích, nên nguồn sáng ở tầng năm ít đi nhiều, từng quầng sáng trên vách tường lư lửng như những con ma lửa, cửa sổ thủy tinh không những che đi ánh nắng bên ngoài cũng ngăn cách cả âm thanh. Càng lúc càng yên ắng, khi Cố Sơ bước lên tầng năm, cả một hành lang dài dằng dặc không thấy một bóng người. Cô đi giày đế bằng nhưng vẫn có thể nghe được tiếng giày của mình.
Còn cả tiếng tim đập.
Đây là lần đầu tiên cô lên tầng năm của thư viện sau khi quay lại trường, chẳng hiểu sao, trong lòng có dấy lên một cảm giác lạnh lẽo mơ hồ, cảm giác khác với những lần tới đây trước kia. Cánh cửa phòng đọc để ngỏ nhưng chỗ quẹt thẻ lại không có ai. Một chiếc bàn gỗ lim khắc hoa văn đã có thâm niên lâu đời, trên bàn đặt mấy cuốn sách, giống như đem trả, rồi lại đặt một cốc nước, kiểu cốc trà có nắp đã rất cổ rồi, bên trong có nước, từng phiến lá trà mỏng manh trôi nổi trong đó, có thể nhận ra cái non tươi của lá trà. Trên ghế vắt một chiếc áo khoác, một chiếc áo jacket màu xám trắng của nam giới. Trà vừa mới được pha, quần áo ở đây chứng tỏ người thủ thư còn chưa đi xa.
Cố Sơ quẹt thẻ, sau khi đèn xanh bật sáng, cô đi vào thư viện. Nơi đây thuộc về không gian kiểu cổ, tới đâu cũng ngập tràn mùi hương của sách, nhưng tỉ mỉ ngẫm kỹ còn quyện cả mùi thuốc diệt khuẩn, có lẽ là cứ khoảng vài ba ngày lại được vệ sinh nên thứ mùi này là rất bình thường. Cô chợt nhớ tới Lục Bắc Thần, đây là thứ mùi thường có trên người anh. Cô hít sâu một hơi, lưu luyến và nhớ nhung bỗng dâng tràn.
Chẳng mấy chốc đã tới Giáng sinh, lúc đó liệu anh đã quay về Thượng Hải chưa? Vụ án đã kết thúc được chưa? Cảm giác nhớ nhung một người rất kỳ diệu, khi nghĩ tới sẽ ngọt ngào, nhớ lúc anh nói chuyện, nhớ giọng nói của anh, nhớ nụ cười của anh, nghĩ mãi nghĩ mãi cô chợt bật cười thành tiếng. Cô từng đứng trước gương chứng kiến mình cười như vậy, là một nụ cười tràn vào tận đáy mắt, lại như viên trân châu lăn bên bờ môi; Nhưng ngọt ngào qua đi lại là đau nhói, là nỗi đau khi chẳng thể gặp mặt, chẳng thể chạm tới. Anh ở nơi xa xôi ấy, càng nghe giọng anh lại chỉ càng nhớ thêm.
Lắc đầu, Cố Sơ kéo những suy nghĩ trở về thực tại, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ: Nếu Noel này anh không về kịp cũng không sao, cô lại đi tìm anh là được rồi, có điều lúc đó không biết có được xin nghỉ không.
Mấy năm rồi, không gian của tầng năm không có quá nhiều thay đổi nhưng số lượng và vị trí các đầu sách thì dĩ nhiên đã khác trước, có thêm rất nhiều giá sách mới, cũng có nhiều thêm loại sách. Cố Sơ định tìm từ Đông sang Tây, hôm nay cũng khá rảnh rỗi, cô định dành thời gian tìm cuốn sách đó. Từng hàng giá sách như những người già trầm mặc. Cô tìm lần lượt từng cuốn một, ngón tay chạm lên giá sách có hơi lạnh lẽo. Nghe nói, những giá sách này cũng giống như chiếc bàn lớn chạm trổ hoa văn ngoài cửa, đều được làm từ gỗ của cây cổ thụ trong núi sâu. Những cây cổ thụ ấy ít cũng đã ba bốn trăm năm tuổi rồi. Ở thời đại mà ý thức bảo vệ môi trường còn thiếu thốn như trước, chúng đã bị người ta tùy ý chặt phá rồi làm đồ dùng, chuyện này không có gì mới mẻ.
Có điều…
Ngón tay Cố Sơ chợt khựng lại.
Càng là những đồ cổ thì càng có linh hồn, nhất là những loại gỗ đến từ những vùng núi sâu như thế này. Trải qua hàng trăm năm bể dâu, ai biết được những vui buồn bi thương của bao nhiêu người đã được chúng chứng kiến? Nghĩ tới đây, cô không khỏi rùng mình, rồi lại ngó đầu nhìn xung quanh. Phải, ở đây quá yên ắng, yên ắng tới nỗi nghe được cả tiếng có thứ gì đó đang rì rầm thủ thỉ…
Những tiếng rì rầm này chưa chắc là của người.
Sống lưng lạnh toát, như có con rết đang chầm chậm bò lên da thịt.
Hôm nay hiếm khi được nghỉ ngơi, Phó Lượng đã rủ cô đi dạo phố từ sáng sớm nhưng cô từ chối. Khi biết cô muốn lên tầng năm, sắc mặt Phó Lượng không tốt cho lắm, không kiềm chế được phải nhắc nhở cô một câu: Nửa năm trước cậu không tới trường, có thể không biết, tầm tháng sáu có một nữ sinh nhảy từ tầng năm trên thư viện xuống. Các sinh viên có mặt đều nói cô ấy chết rất thảm, máu bắn cả lên dây thường xuân, thế nên về sau nhà trường đã dọn sạch đống dây thường xuân trên thư viện.
Lúc đó Cố Sơ chỉ nghe, ngoài tâm trạng thương tiếc cho sinh mạng con người ra thì không hề sợ hãi. Trường đại học nào cũng lưu truyền những câu chuyện kinh dị, địa điểm phát sinh không phải là ký túc xá, phòng tự học thì cũng là nhà vệ sinh, thư viện. Lúc trước khi cô ở đại học A, những câu chuyện kinh dị được nghe nhiều nhất đều bắt nguồn từ thư viện. Hết cách thôi, thư viện quá lâu đời, dù chẳng có chuyện gì xảy ra, chỉ đứng bên trong thôi cũng cảm thấy hội tụ rất nhiều oan hồn. Nhưng lúc này đây, cô lại vô thức nhớ tới lời Phó Lượng, mà phân tích của Phó Lượng là: Độ cao năm tầng không đủ khiến người ta ngã thê thảm như vậy. Sau đó, cậu ấy thần thần bí bí bổ sung thêm một câu: Cố Sơ à, tớ cảm thấy cô gái kia đã chết trước khi ngã xuống lầu…
Cô nghe rồi, bỗng cảm thấy khó chịu trong khoảnh khắc, hỏi Phó Lượng thế là có ý gì. Phó Lượng bĩu môi: Không phải tự sát, là bị sát hại…
Suy đoán này rất táo bạo nhưng phù hợp với quyết tâm mãnh liệt theo đuổi ngành pháp y của Phó Lượng. Cố Sơ không đánh giá quá nhiều về vụ án này, một là cô không chứng kiến tận mắt, không nhìn thấy cô gái kia ngã ra sao, hai là nghe nói cảnh sát đã có kết luận điều tra từ lâu rồi, cuối cùng kết luận là tự sát.
Nhưng sao bây giờ cô lại nhớ tới chuyện này?
Ánh sáng xung quanh hình như lại tối đi, không biết là có người làm hay do cảm giác của cô. Cô hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân không suy nghĩ lung tung. Cô học y, lại đi theo một pháp y nổi tiếng như vậy bao nhiêu lâu, tuyệt đối không thể bị hù dọa bởi những suy nghĩ vớ vẩn này. Cô tập trung toàn bộ tinh thần vào việc tìm sách nhưng càng tìm càng không thoải mái.
Các đầu sách ở tầng năm đa phần là hiếm thấy, từng hàng từng hàng tên vừa nhìn đã kích thích thị giác. Gì mà “Quái dị chí”, “Khởi nguồn của đồ đằng”, “Linh hồn và y học”…
Cố Sơ siết chặt ngón tay, nhủ thầm trong lòng: Can đảm không lùi bước, can đảm không lùi bước…
Nhưng đôi tai lại như mọc chân, liều mạng lục soát khắp bốn phương tám hướng. Hình như… có tiếng bước chân. Cực kỳ khẽ khàng, nhưng nếu nghe kỹ hình như còn hướng về phía cô. Cố Sơ lại thò đầu ra nhìn, không thấy ai đi tới, đầu óc chợt ‘ầm’ vang một tiếng. Không phải gặp ma đấy chứ? Hơi thở trở nên căng thẳng, cô rảo bước, vòng sang bên kia giá sách, tim cứ đập thình thịch không ngừng, đập vào lồng ngực đến đau nhức.
La Trì phát điên: “Lục Bắc Thần, cậu chẳng có chút tình người gì cả!”
…
Một cuốn sách không quá dày, chưa tới nửa tiếng Cố Sơ đã xem hết từ đầu tới cuối. Sách của thư viện, không được đánh dấu vào, cô bèn photo lại một bản rồi đánh dấu vào bản photo.
Cố Tứ thấy vậy bèn cầm một trang cô đã chuẩn bị xong lên xem, cảm thấy rất lạ: “Thôn Tần? Cái thôn này lạ lắm à?”
“Thôn thì không lạ nhưng nghề của họ thì lạ.” Cố Sơ chỉ vào hai hàng chữ bên trên: “Anh xem này, bên trên có viết thanh đăng thuộc về thôn Tần. Mỗi khi có đám tang, người thôn Tần sẽ thắp đèn xanh để đưa hồn, rồi lại dựng đài cao lên diễn kịch rối của người bản địa.”
Phong tục dân gian trong cuốn sách này không giới thiệu quá nhiều về văn hóa thanh đăng, chủ yếu là nói rõ nguồn gốc việc người Trung Quốc dùng đèn lồng trắng cho đám tang rồi lại kể về nguồn gốc tổ chức đám tang. Cuối cùng trang có một ghi chú, chỉ viết hai hàng chữ, chính là hai hàng cô vừa đọc.
Mặc dù chỉ có hai hàng chữ nhưng đủ khiến cô sửng sốt, vì nhắc tới thanh đăng, nhắc tới rối người, còn nhắc tới một thôn làng không tìm được trên bản đồ.
Cố Tứ không hứng thú với chuyện này, anh ấy vốn dĩ không biết rõ về vụ án nên Cố Sơ cũng không định giải thích quá nhiều. Cô đứng dậy đi tới bên cửa, người thủ thư kia vẫn chưa về, cô không thể dùng máy tính tìm những đầu sách tương tự. Cố Tứ đi theo, hỏi: “Sao vậy?”
“Em muốn tìm sách địa lý địa phương.” Cô muốn tìm thông tin liên quan tới thôn Tần, trong các công cụ tìm kiếm không có thông tin nào về nó.
“Anh giúp em.”
Cố Sơ ngẫm nghĩ rồi gật đầu.
Nếu thôn khó tìm thì tìm thị trấn bên trên, khó nữa thì tìm cao hơn. Dù sao đây cũng là một thư viện nhiều sách y học, tra đầu sách này rõ ràng không đúng đường. Cố Tứ không tìm ra, Cố Sơ cũng không tìm ra, cuối cùng đành chịu, định sẽ gửi cho Lục Bắc Thần những tài liệu hiện có.
“Anh có một người bạn ở nhà lưu trữ rất nhiều sách, anh có thể hỏi giúp em, hơn nữa cậu ấy tìm hiểu rất sâu về các thị trấn cổ Trung Quốc, chưa biết chừng có thể giúp được em.” Cố Tứ nói.
“Vậy thì cảm ơn anh quá.”
“Tiện thôi mà.” Cố Tứ đưa danh thiếp cho cô: “Trên này có cách thức liên lạc với anh, hai ngày sau nhé, em gọi cho anh.”
Cố Sơ nhận lấy, danh thiếp cũng sạch sẽ như Chloe, đến mức khiến người khác bực mình, chỉ có một cái tên và một số điện thoại. Cô cảm ơn, cất kỹ rồi hỏi: “Anh là sinh viên ạ?”
Cố Tứ mỉm cười lắc đầu.
“À…” Không phải sinh viên mà lại làm thẻ sinh viên, kỳ lạ thật, chắc là tới tìm tài liệu: “Anh…”
“Anh đang đợi người…” Cố Tứ giải đáp thắc mắc của cô.
“Đợi người?” Cố Sơ càng thêm nghi hoặc, đợi người ở chỗ này ư?
Cố Tứ nhìn cô rồi lại như thông qua cô nhìn về một nơi rất xa, thở dài buồn bã: “Phải, đợi người, đã đợi lâu lắm, lâu lắm rồi…”