Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 339 : Rối người làm phù thủy

Ngày đăng: 01:49 30/04/20


Lục Bắc Thần thích nghe một số câu nói tình cảm, điều này có vẻ không phù hợp với tính cách lạnh nhạt hờ hững của anh thường ngày. Trước đây Cố Sơ không biết, nên cho dù đã xác nhận quan hệ tình cảm thì khi nói chuyện với anh vẫn rất dè dặt, không dám thoải mái làm nũng như với Bắc Thâm hồi học đại học. Nhưng dần dần cô phát hiện ra không phải vậy, trái tim ở sát gần nhau thì cũng nũng nịu với anh một cách tự nhiên, mà dường như đối với anh lại rất hữu dụng. Tia sáng nơi đáy mắt anh trở nên dịu dàng hơn, lần đầu tiên thốt ra câu nói nhớ anh tận đáy lòng khiến cô ngượng ngùng, anh lại mỉm cười ôm cô vào lòng.



Kể từ ngày đó cô đã biết khi đối mặt với tình cảm, đôi tai của người đàn ông này cũng mềm đi, nói vài lời dễ nghe bên tai anh, anh cũng sẽ thỏa hiệp. Lâu dần, những lời tình cảm đối với anh trở thành điều hiển nhiên, cô không nói anh còn ép cô nói, hoặc sẽ giở trò giận dỗi. Giống như lúc này đây, anh không thích cô thảo luận quá nhiều về chuyện của người khác, nhưng chỉ cần một câu “em nhớ anh” cũng sẽ khiến anh dịu giọng.



Quả nhiên, ở đầu kia anh bật cười, thanh âm cũng trở nên dịu dàng: “Thế còn nghe được.”



Cố Sơ mím môi cười thầm, đây là chủ nghĩa đàn ông điển hình, bình thường anh toàn nói cô là trẻ con, anh thế này thì không gọi là trẻ con sao?



“Vậy khi nào thì anh có thể về được?” Cô chui cả người vào trong chăn, gối được kê lên cao, một trong số đó là gối của anh, cô ôm vào lòng giống như đang ôm anh vậy. Cô nhớ hơi thở của anh rồi, thế nên khi hỏi câu này, giọng có chút nũng nịu và oán trách.



Đầu kia có vẻ rất yên tĩnh, chắc là Lục Bắc Thần đã về khách sạn. Cô từng sống mấy đêm trong khách sạn đó, diện tích lớn đến không tưởng, hai người thì còn đỡ, nếu chỉ có một mình ít nhiều sẽ cảm thấy cô đơn. Sau khi trở về Thượng Hải, mỗi khi đêm về cô hay nhớ anh. Vào những buổi tối cô đơn lạnh lẽo, anh kéo lê thân xác mệt nhoài trở về khách sạn, chắc là sẽ không ngủ sớm được. Anh sẽ rót một ly rượu hoặc ngồi, hoặc đứng trước khung cửa sổ sát sàn. Bên ngoài tấm kính thủy tinh là ánh đèn rực rỡ, người xe như mắc cửi, trong phòng lại tĩnh mịch đến chết chóc.



Cô biết, trước giờ anh vẫn lẻ loi.



Thế nên mỗi lần nhớ về anh, con tim lại đau đớn.



Lục Bắc Thần dĩ nhiên không biết suy nghĩ của cô, chỉ thấy trong giọng điệu của cô có chút hờn trách con gái, lòng cũng ấm áp hơn. Có dư vị ngọt ngào từ tai rót vào tim, dâng trào thành biển, mặt biển lại như một tấm gương phản chiếu bóng hình của một người, người đó tên là: Cố Sơ, người con gái anh vẫn luôn muốn hết lòng thương yêu, bao bọc trong trái tim mình.



“Trong rối gỗ phát hiện được manh mối, có lẽ vụ án sắp kết thúc rồi.” Anh khẽ nói.



Nghe được câu này, Cố Sơ trở mình, ngồi bật dậy: “Manh mối gì vậy?”



“Trong rối gỗ phát hiện ra xương người.”



“Hả?” Cố Sơ rùng mình: “Sao trong rối gỗ lại có xương người?”



“Rối gỗ rỗng bên trong, đầu và tứ chi của rối gỗ đều được nhét xương người ở vị trí tương ứng, được dán toàn bột xương nát vụn.”



Cố Sơ cảm thấy không lạnh vẫn rùng mình, chất liệu làm rối gỗ cũng ghê quá đấy? Cô nổi da gà khắp người, sau lưng như có gió lạnh phần phật thổi qua. Cô đè nén kinh hãi xuống, lát sau mới nói: “Lẽ nào liên quan tới mấy người mất tích đó?”



“Giám định thân phận thông qua xương thì không có gì khó, nhưng muốn giải đáp bí mật phía sau rối gỗ còn cần chút thời gian. Có thể lấy xương làm rối gỗ, nhất định là có nguyên nhân.” Lục Bắc Thần bình tĩnh nói.



“Thế…” Cố Sơ nhíu mày suy nghĩ, ngập ngừng: “Phải chăng cũng có tập tục gì đó giống như đèn xanh? Trong cuốn sách em chuyển phát cho anh có nói, thôn Tần gì đó chủ yếu làm đèn xanh, tổ chức ma chay đều có kịch rối người, rối người mà sách nói có khi nào là rối gỗ mà chúng ta nhìn thấy không? Nếu đúng là như vậy, lẽ nào cái thôn đó đều dùng xương người làm rối gỗ?”



Lục Bắc Thần trầm mặc giây lát rồi lên tiếng: “Em đã nhắc anh, có lẽ phía sau chuyện này thật sự có liên quan tới tập quán địa phương.”



“Nếu liên quan tới tập quán địa phương, tức là không liên quan tới Thịnh Thiên Vỹ rồi?” Không phải cô gấp gáp muốn thăm dò nội tình, tại việc tới nước này hình như vụ án vốn không đi theo tưởng tượng của họ, từ vụ xác vụn dưới suối nước nóng tới rối gỗ đèn xanh hiện tại, tất cả đều vô cùng quái dị. Trung Quốc rộng lớn như vậy, có vô số những thôn làng lớn nhỏ, các vùng địa lý khác nhau tạo nên những phong tục tập quán khác nhau, những điều kiêng kỵ trong thờ cúng cũng có những quy tắc của riêng mình, vậy thì làm gì còn liên quan tới Thịnh Thiên Vỹ nữa?



Lục Bắc Thần hạ thấp giọng: “Nếu kết quả giám định xương dính líu tới Mục Thanh Đăng hoặc Mi Thủ thì anh ấy vẫn không tránh khỏi liên lụy.”



Cố Sơ cảm thấy lòng tắc nghẹn.



Nói chuyện xong đã là hơn mười hai giờ đêm, bình thường nghe giọng anh rất dễ ngủ thế mà hôm nay lại không sao chợp mắt. Trong đầu cô chỉ văng vẳng những lời của Lục Bắc Thần, nhất thời cứ lật đi lật lại. Tư liệu giới thiệu về đèn xanh không nhiều, thế còn rối gỗ? Trong sách không có hình ảnh kịch rối người của người thôn Tần, nên không thể lập tức khẳng định rằng rối gỗ chính là rối người của thôn Tần. Kể cả con rối gỗ đó đọc bài đồng dao thì đã sao? Nhắc tới ‘canh xương người’ sẽ nhớ tới Quảng Đông, nhưng xét về mặt địa lý, thôn Tần cách Quảng Đông mấy thành phố, nếu phân tích thì bài đồng dao hình như không phải sản vật của thôn Tần.




Mục lục được phân theo tên tập quán, Cố Sơ xem kỹ càng, đa số là về thể loại đồ đằng, dùng để cầu phúc, tế lễ… cũng khiến cô khá lạ lẫm, vì đa số các tập quán trong mục lục cô còn chưa từng nghe thấy.



Tới khi ánh mắt cô dừng lại trên mấy chữ ‘rối người làm phù thủy’. Cô ngây ra giây lát rồi lập tức lật trang đó ra.



Chỉ có nửa trang giấy ngắn ngủi nhưng sau khi đọc xong, cô bỗng cảm thấy toàn thân lạnh ngắt…







Manh mối có thể bị đứt đoạn, bằng chứng có thể bị lật đổ, thứ duy nhất không thể giấu giếm chính là chân tướng. Lục Bắc Thần và mọi người đang cố gắng những nỗ lực cuối cùng để tìm ra toàn bộ sự thật.



La Trì đích thân tới thôn Tần không để lại một dấu vết nào trên bản đồ ấy, dẫn theo một nhóm đội viên nhỏ, khí thế giống như đi thám hiểm dã ngoại hơn. Cũng khó trách La Trì chuẩn bị kỹ lưỡng như thế, họ và đã liên lạc với thị trấn mà thôn Tần trực thuộc, cán bộ trong thị trấn vừa nhắc tới thôn Tần là đau đầu, nói rằng đó là một thôn làng ẩn sâu trong núi, trong núi thường xuyên có chướng khí, nếu không có người bản địa dẫn đường sẽ thường xuyên đi lạc.



Họ mang theo điện thoại vệ tinh để tiện liên lạc với phía Bắc Kinh.



Chẳng mấy chốc, Lục Bắc Thần đã nhận được hai bản photo Cố Sơ gửi tới, một bản liên quan tới đèn xanh, bản kia liên quan tới tập tục. Tối hôm trước Cố Sơ gọi điện tới, thần thần bí bí nói với anh: “Trong sách có giới thiệu thôn Tần, mặc dù khá ít ỏi nhưng có nhắc tới mấu chốt. Họ tin rằng rối người là phù thủy, có thể nối kết với người chết. Em cảm thấy con rối gỗ chúng ta nhận được có nhiều bí mật.”



Mấy năm nay anh tiếp xúc với không ít vụ trọng án, phàm là những vụ án người bình thường không giải quyết được đều bị ném tới chỗ anh, trong đó không hiếm những vụ án ly kỳ. Vụ án này điều tra tới bây giờ, anh đã cảm thấy bất thường rồi, không đơn giản chỉ là vụ xác vụn, những bí mật liên quan bên trong ắt sẽ khiến người ta thảng thốt. Một vụ án nếu dính líu tới tập tục, bản thân nó đã khoác lên mình một lớp màn bí mật.



Công việc anh phải làm là từ từ lật giở từng lớp màn ra. Anh có dự cảm đây sẽ là cánh cửa cuối cùng.



Sau khi nhận được, Lục Bắc Thần gọi lại cho Cố Sơ, cười nói: “Em hoàn toàn có thể gửi fax hai trang tới đây.”



Cố Sơ hiểu ý anh, hừ một tiếng: “Chẳng phải vì em sợ trong sách còn chứa đựng manh mối khác sao? Em còn không sợ phiền, anh lo tốn sức gì chứ, ông Lục!”



“Vâng, bà Lục dạy chí phải.”



“Tự mãn, gọi ai là bà Lục thế hả.”



Lục Bắc Thần đứng trước bàn thao tác tươi cười, Chloe thấy vậy bèn xán đến, hét vào điện thoại: “Em yêu ơi, có nhớ anh không?”



Một giây sau, Lục Bắc Thần đã ngắt máy. Chloe nghiến răng kèn kẹt: “Lục Bắc Thần, sao cậu hẹp hòi thế hả?”



Anh chẳng thèm đoái hoài tới Chloe, ngược lại Phan An xen vào: “Kỳ lạ thật, Chloe, người tình trong mộng của cậu chẳng phải là Vic sao? Sao tự dưng lại nhắm vào vợ người ta thế?”



Chloe đang định lý luận với Phan An thì nghe thấy Ngư Khương ở bên kia lẩm bẩm: “Chết tiệt! Máy tính của em hư rồi! Kết quả so sánh DNA đều giống nhau!”



Nghe xong Phan An bật cười: “DNA giống nhau tức là có kết quả rồi, sao lại chết tiệt?”



“Ý của em là kết quả so sánh DNA của mấy người này đều giống nhau, lẽ nào không phải vì máy tính có vấn đề ư?” Ngư Khương cau có.



Lục Bắc Thần vốn đang đọc tài liệu, nghe câu ‘oán thán’ của Ngư Khương thì đột ngột sững lại, buông bản thảo trong tay xuống, sải bước đi đến