Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 351 : Ước mơ gãy cánh

Ngày đăng: 01:49 30/04/20


Café đã xong, sau khi lọc hương vị càng đậm đà. Bác sỹ Smith đã chuẩn bị sẵn hai tách café bằng sứ trắng phau như ngọc Côn Lôn, đặt trên một chiếc đĩa cùng màu. Ông coi như không nghe thấy lời xin lỗi của Lục Bắc Thần, xem ra đã sớm quen với kiểu này của anh. Sau khi rót café, ông đưa cho anh một cốc, còn mình thì bê cốc kia ngồi bên một phía sofa, lúc ấy mới từ tốn nói: “Ngồi đi.”



Nghe xong, Lục Bắc Thần ngồi xuống.



Bác sỹ Smith quan sát gương mặt anh một lúc rất tỉ mỉ rồi thở dài nặng nề.



Lục Bắc Thần đưa tay xoa xoa mũi, có vẻ ngượng ngập.



“Giáo sư Lục còn bận rộn hơn cả ông già này, tới Trung Quốc lâu như vậy rồi mà bao nhiêu lần không gặp được cậu, còn nhờ người chuyển lời tới cậu mà cậu vẫn lấy lý do công việc làm cớ.” Bác sỹ Smith ăn nói điềm đạm: “Tôi tới Bắc Kinh tham gia hội nghị giao lưu y học quốc tế, đặc biệt tới gặp cậu, kết quả cậu còn trốn tôi, sao hôm nay lại nghĩ thông suốt vậy?”



“Chú hiểu lầm rồi, con có trốn ai cũng nào dám trốn chú.” Lục Bắc Thần cười trừ từ đầu tới cuối.



“Không cần trưng ra cái mặt hòa nhã này với tôi, muộn rồi.” Smith rốt cuộc vẫn không vui.



Lục Bắc Thần chỉ cười không nói, quay người tiện tay nâng hộp quà mang tới lên. Smith không nhận, hừ khẽ: “Đừng có tưởng tặng chút quà là tôi vui đâu.”



“Chú giận thật à?” Lục Bắc Thần tươi cười nhìn ông.



Smith bật ra những tiếng hậm hực từ trong mũi, lườm nguýt anh.



“Mới có một thời gian không gặp, sao chú trở nên hẹp hòi vậy?” Lục Bắc Thần cố nhịn cười.
Đó là một lần bùng nổ kỳ tích, y tá vừa định rút hết các ống khỏi người cậu, máy báo nhịp tim bỗng có phản ứng. Lần đó, ông và các học trò vui mừng như những đứa trẻ.



Có lẽ vì có duyên phận ấy, có lẽ vì cảm thấy cậu nhóc này có một sức mạnh khác với người thường, mà thực tế là qua hết trải nghiệm này tới trải nghiệm khác, quả thực có thể chứng minh cậu nhóc ấy rất đặc biệt. Kỳ tích cậu tạo ra đâu chỉ có lần một lần hai? Một vụ tai nạn, tim chịu tổn thương nghiêm trọng, nói chi tới rất nhiều nơi gãy xương và những tổn thương thần kinh trên cơ thể, nhưng cậu vẫn quyết vượt qua ca mổ. Năm đầu tiên hoàn toàn hợp tác trị liệu, cuối năm đã có thể hồi phục một số thể lực và có thể đi lại được.



Năm thứ hai, Lục Bắc Thần nói với ông: Bác sỹ Smith, con không muốn nằm trên giường làm một kẻ tàn phế.



Ông hỏi cậu muốn làm gì, Lục Bắc Thần ngẫm nghĩ rồi nói: Con còn một kỳ thi bác sỹ phải tham gia, thế nên con phải học.



Lúc đó ông mới biết thì ra Lục Bắc Thần học y giỏi như vậy, nhất là ngoại khoa thần kinh. Điều này cũng có thể lý giải được, rất nhiều lúc phẫu thuật xong cậu đều hiểu rõ nguyên nhân những chuyện cần chú ý. Khoảng thời gian đó ông thường xuyên trao đổi những vấn đề y học về ngoại khoa thần kinh với Lục Bắc Thần, thường xuyên khen ngợi cách suy nghĩ của cậu. Thế là ông càng cảm thấy may mắn đã cứu được cậu vì cậu có thể trở thành một bác sỹ thiên tài.



Cậu học hành ngày đêm, ngày nắng đẹp thì nhờ y tá đẩy mình ra vườn hoa. Vì các chức năng của cơ thể chưa ổn định nên không thể xuất viện. Cậu bé ấy rất khôi ngô, trên mặt quả thực cũng đã bị động dao kéo, nhưng cũng may người cậu ngã nghiêm trọng, lúc đó túi khí của ô tô bắn ra, cậu hướng mặt xuống dưới, nó bảo vệ được gương mặt. Có lúc cậu lại nhìn vào gương rất lâu. Ông bèn hỏi cậu đang nghĩ gì, Lục Bắc Thần nói: Thật may mặt con còn lành lặn…



Ông cho rằng tâm lý này cũng là bình thường, người đẹp trai quan tâm tới diện mạo cũng không có gì đáng trách. Nhưng câu nói tiếp theo đó của cậu lại khiến người ta khó hiểu: Nếu không, cô ấy sẽ không bao giờ nhận ra con nữa…



Bọn họ đối thoại đều dùng tiếng Anh nên ông nghe rất rõ ràng, Lục Bắc Thần nói là ‘cô ấy’.



Ngay cả ông cũng tin tưởng chắc chắn rằng sau này Lục Bắc Thần sẽ theo ngành y. Nhưng ông trời rốt cuộc vẫn muốn thử thách con người. Trong đầu Lục Bắc Thần còn những vụn máu tụ, trong đó có rất nhiều tụ máu chèn ép dây thần kinh, khiến tay phải của cậu không thể cầm những vật quá nhỏ, thậm chí không thể dùng sức. Đó là lần ông nhìn thấy Lục Bắc Thần suy sụp nhất, cậu đập nát mọi thứ trong phòng bệnh như phát điên, bao gồm việc xé cả những cuốn sách y đó, những niềm hy vọng đã từng chống đỡ cậu tiếp tục sống…



Phải, nếu ngay cả dao mổ cầm lên còn khó khăn, nếu có thể trở thành bác sỹ ngoại khoa thần kinh xuất sắc nhất thì sao? Khả năng của tay phải đã bị tổn hại, lại chịu tổn thương nghiêm trọng như vậy, cho dù sau này tới bệnh viện xin việc, có bệnh viện nào dám mạo hiểm nhận cậu ấy đây?