Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 372 : Nhắc nhở cậu ta, phải cẩn thận

Ngày đăng: 01:49 30/04/20


Về đêm, đoạn đường vào ngôi nhà Tây cũng có mùi vị năm mới, trên những cây long não thơm lừng hai bên đường treo đầy đèn, tựa như những vì sao ẩn nấp giữa những chạc cây, con ngõ bình thường đã tĩnh mịch, đến tết lại càng lấp lánh. Người đi trên phố vẫn vắng vẻ như vậy, những người không phải gốc Thượng Hải tới cuối năm đã ai về nhà nấy từ lâu.



Lúc Cố Sơ theo ra ngoài đã không thấy bóng dáng Lục Bắc Thần từ bao giờ.



Đêm xuống trời trở lạnh, cô đội mũ, quấn một chiếc khăn len to xụ chạy ra ngoài. Con đường rực rỡ ánh đèn chỉ có lác đác vài người, phía chân trời xa xăm có ánh sáng của những bông pháo hoa vút qua, còn loáng thoáng tiếng nổ. Cô rẽ ở đầu đường, các cửa hàng vốn rất náo nhiệt cũng đã nghỉ tết, cửa hàng tạp hóa 24 giờ thì vẫn mở cửa. Chủ cửa hàng là một người gốc Thượng Hải, Cố Sơ thường xuyên tới đây mua đồ. Cô rảo bước vào trong cửa hàng, ông chủ đích thân ra đón khách, các nhân viên đều đã được nghỉ cả.



Gần đây chỉ có một cửa hàng này mở cửa, Lục Bắc Thần không thể nào bỏ gần tìm xa. Cố Sơ hỏi thăm ông chủ xem ban nãy có người nào tới mua muối không. Ông chủ cười ha ha nói: “Năm mới thế này làm gì có nhà nào thiếu muối? Khách hàng cuối cũng đến từ một tiếng trước rồi, là một đôi tình nhân tới mua một số quà vặt để đi xem phim thôi.”



Thật ra không cần ông chủ nói, Cố Sơ cũng biết. Cửa hàng không lớn, nếu Lục Bắc Thần thật sự tới mua muối, cô vừa vào cửa là sẽ gặp ngay. Cô chúc tết ông chủ rồi rời đi. Cô như một cái bóng buồn bã đứng dưới gốc cây nhìn ngó xung quanh. Gió thổi qua, lạnh lẽo, nhưng cũng may chiếc khăn len trên người đủ để chống chọi lại cái lạnh.



Chiếc khăn rất lớn, có thể che đi quá nửa gương mặt cô, chỉ còn lại đôi mắt ở ngoài.



Thi thoảng lại có bóng xe, bóng người lướt qua nhưng rốt cuộc vẫn không có bóng Lục Bắc Thần.



Cố Sơ cảm thấy cõi lòng hoang hoải, hệt như con đường trước mắt. Anh đã đi đâu? Vì sao phải gạt cô?



Cũng không thể cứ đứng ngoài đường đợi mãi. Cuối cùng, Cố Sơ đành đi về nhà. Trái tim nhói đau, lại có chút chua xót, cảm giác này rất không thoải mái, nhưng cô lại không thể nói cụ thể là khó chịu kiểu gì. Từ tận sâu trong lòng, cô tin tưởng Lục Bắc Thần, nhưng tiềm thức lại sợ hãi, mà nỗi sợ hãi này giờ này phút này đã linh nghiệm. Anh có chuyện gì giấu cô, hoặc là cô không biết quá nhiều chuyện của anh.



Khi quay ngược trở về, ánh mắt cô vô thức liếc sang bên kia con đường, hơi chếch với cô. Có mấy cửa hàng vẫn còn kinh doanh, được trang hoàng rất có không khí năm mới, phía trước cửa hàng lấp lánh tới lóa mắt. Có cửa hàng hoa, có quán đồ ăn đêm, rồi còn có hai ba cửa tiệm khá cá tính do thanh niên mở. Duy có một cửa hàng ánh đèn không quá nổi bật, vật lặng lẽ như mọi khi, một quán café, trang trí khiêm nhường mà có phong cách, nằm ở góc đường đối diện, diện tích không quá lớn nhưng café bên trong lại là số một, số hai ở Thượng Hải.



Đó cũng là quán café Cố Sơ thường lui tới. Lục Bắc Thần rời khỏi Thượng Hải lâu như vậy, mỗi khi nhớ anh cô lại tới quán café này ngồi một lát, gọi một cốc mocha, chọn một vị trí sát cửa sổ, lười biếng tắm nắng chiều. Có lúc cô hy vọng cứ uống mãi uống mãi sẽ nhìn thấy bóng Lục Bắc Thần trở về nhà.



Nhưng bây giờ đúng là cô đã nhìn thấy Lục Bắc Thần.



Chính trong quán café ấy, qua ô cửa sổ chạm trổ, bóng anh in trên lớp thủy tinh.



Cố Sơ đột ngột dừng bước, đứng sững lại, nhìn bóng hình quen thuộc ấy qua một con đường.



Anh ngồi dựa vào cửa sổ, cô nhìn thấy được bóng anh nhưng anh lại không thấy cô đang ngóng trông. Ngồi đối diện với Lục Bắc Thần là một người phụ nữ, khoảng cách hơi xa một chút, Cố Sơ không nhìn rõ tướng mạo của đối phương, nhưng từ phong cách ăn mặc không khó cảm nhận được đó là một người phụ nữ rất đẹp. Mái tóc hơi xoăn ngang vai, một bên cài sau tai, thấp thoáng có thể nhìn thấy vầng trán sáng và cao.



Không phải Lâm Gia Duyệt!



Mặc dù chỉ thấy mơ hồ nhưng Cố Sơ biết tuyệt đối không phải Lâm Gia Duyệt.



Cố Sơ đứng dưới gốc cây nhìn sang phía đối diện, trái tim nhảy vọt lên, hệt như bắt gặp một cảnh tượng vốn không nên bắt gặp. Cảm giác này tệ vô cùng, cô đang liều mạng tìm kiếm anh chỉ để kiểm nghiệm giác quan thứ sáu của mình. Kết quả cảnh tượng trước mắt đã xác thực cho nó. Bứt rứt, sốt ruột, lo sợ, hoang mang… đủ mọi cảm xúc phức tạp đan cài vào nhau, mắc kẹt trong lồng ngực, không lên được, không xuống được.



Cô nắm chặt tay lại, bước tới trước mấy bước, nhìn thấy gương mặt nghiêng của Lục Bắc Thần.



Cô không dám bước lên quá sâu, bây giờ người đi đường rất ít, cô sợ anh chỉ ngước mắt lên là sẽ nhìn thấy cô ở đối diện.



Khách trong quán không nhiều, hoặc là chỉ có đúng một bàn của họ mà thôi.



Không biết họ đang nói chuyện gì, tóm lại hình như người phụ nữ nói nhiều hơn một chút, Lục Bắc Thần im lặng khuấy café. Nhưng Cố Sơ cảm giác anh hoàn toàn không bài xích.



Cô đang mải nghĩ thì người phụ nữ kia bỗng giơ tay nắm lấy tay anh, động tác cực kỳ tự nhiên.



Đôi mắt Cố Sơ bị chọc đau đớn, chỉ một động tác ấy thôi mà niềm chua xót tận đáy lòng cô đang dâng tràn. Càng khiến cô khó tin hơn là Lục Bắc Thần lại không hề rút tay ra, để mặc cho người đó nắm mãi không buông.



Người phụ nữ này là ai?
Chớp mắt đã tới mùng ba tết. Ngày hôm ấy, ánh nắng rất rực rỡ, giống như ‘ngọn đèn lóe lên trước lúc sắp tắt’.



Sáng sớm Lục Bắc Thần đã đưa cô tới bệnh viện, sau đó tới phòng thực nghiệm, anh đi xử lý vụ án khó nhằn của bên Mỹ, dặn dò cô sau khi tan làm ở bệnh viện đợi, anh tới đón cô. Cô cười nói: “Anh bận thì em về nhà trước.”



Nhưng anh từ chối, còn nói bây giờ xã hội không an toàn. Cố Sơ cười anh lo lắng quá mức. Anh không giải thích gì thêm, chỉ nhấn mạnh cô phải đợi anh, cô nhận lời.



Buổi sáng vẫn đi kiểm tra phòng bệnh như thường lệ, cùng với bác sỹ khoa xương thích trêu chọc con gái. Anh ta cười nói: “Em phải nói là thành danh sau một cuộc chiến. Bệnh viện đêm ba mươi đó đã tặng cờ thi đua cho em, ở chỗ anh đấy, muốn lấy thì mời anh ăn cơm.”



Cố Sơ dĩ nhiên muốn lấy, đó là cờ thi đua đầu tiên trong cuộc đời cô, thế là cô đã mua một phần cơm sườn để đổi lấy vinh dự của mình. Sau khi được nhận phần cơm sườn, vị bác sỹ khoa xương thấy cô cầm cờ bỏ chạy bèn nghiến răng nghiến lợi sau lưng cô: Bác sỹ Cố, cờ thi đua của em chỉ đáng giá 50 đồng thôi hả?



Cầm được cờ rồi, cô hớn hở gọi điện cho Lục Bắc Thần. Anh nghe xong cười nói: “Em thích cái món đó, khi nào rảnh anh tặng em cả tường.”



Cô cười gian xảo: “Giáo sư Lục, chắc là cả đời này anh cũng chưa từng được nhận cờ thi đua phải không?”



“Người chết đúng là sẽ không tặng anh thứ đó.”



Làm cho Cố Sơ cười khúc khích, càng thêm đắc ý.



Buổi chiều, cô đang tranh thủ ngủ thì nhận được điện thoại của Kiều Vân Tiêu. Sau khi chúc tết nhau, anh nói: “Tối nay em có việc không? Bố mẹ rất muốn gặp em.”



Thật ra Cố Sơ đã muốn đi gặp hai bác từ lâu, dù sao cũng là tết, nên qua chúc tết thăm hỏi, suy nghĩ một lát rồi cô đồng ý. Cô quay đầu gọi điện cho Lục Bắc Thần, nói việc sắp xếp tối nay. Anh nghe xong giọng không vui lắm: “Khi nào gần về thì nói anh, anh qua đón em.”



Cố Sơ biết anh khó chịu, tươi cười nói được.



Hai bác biết cô đến, đặc biệt chuẩn bị cả bàn thức ăn. Bác Kiều còn đích thân làm chiếc bánh gato nhỏ hình hoa, toàn là những mùi vị cô thích. Trong bữa cơm, Cố Sơ chúc tết hai bác, hai bác còn định lì xì cho cô, cô xua tay lia lịa nói không cần. Bác gái nhất quyết nhét vào túi cô, nói: “Tập tục của tổ tông, không được sửa.”



“Con đi làm rồi mà.” Cố Sơ dở khóc dở cười.



“Chưa lấy chồng thì vẫn là trẻ con.” Bác trai cười.



“Phải đấy, phải đấy, khi nào con kết hôn với Vân Tiêu, thì bác gái không chuẩn bị lì xì cho con nữa.” Bác gái nói vào trọng điểm.



Cố Sơ giật thót, vội giải thích: “Con… Bác Kiều, con và anh Vân Tiêu cả đời này luôn là anh em.”



“Bác Kiều biết chuyện của con bây giờ nhưng thế sự khó lường, hai đứa đâu phải anh em ruột.” Bác gái cười hiền hòa rồi nhìn Kiều Vân Tiêu: “Con nói đúng không?”



Kiều Vân Tiêu rất lâu không có phản ứng gì. Ông Kiều thầm chọc anh một cái anh mới tỉnh lại, nét mặt bàng hoàng: “Dạ? À…”



Làm cho bà Kiều rất bực.



Sau bữa tối, Cố Sơ gọi điện cho Lục Bắc Thần. Kiều Vân Tiêu vốn định đưa cô về, biết cô đã gọi điện nên cũng không nói thêm gì. Khi tiễn cô ra khỏi biệt thự, cô tò mò hỏi anh: “Anh không sao chứ?” Cả tối nay anh cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn.



Kiều Vân Tiêu nhìn cô rất lâu rồi nói: “Tiểu Sơ, em phải nhắc nhở Lục Bắc Thần.”



“Gì cơ?”



“Nhắc nhở cậu ta… phải cẩn thận!”