Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 375 : Nhận nhầm người

Ngày đăng: 01:49 30/04/20


Cũng phải, nhưng mà hiểu anh ấy rồi thì cũng bình thường thôi.



Nội dung cuộc nói chuyện của hai người

Lục Bắc Thần nghe được. Anh không nói gì, chỉ khẽ nhún vai. Cố Sơ thấy

vậy, an ủi Cố Tư: “Có lẽ thật sự không có gia cảnh gì hùng hậu đâu. Đâu

phải em không biết những người gốc Thượng Hải mấy năm nay nhờ vào tiền

giải phóng mặt bằng cũng không ít người trở nên giàu có.”



Cố Tư đung đưa viên ruby: “Chị à, chị cảm thấy đây có thể là đồ mà một người giàu nhờ giải phóng mặt bằng có thể có được sao?”



“Em cũng xem thường người ta quá.” Cố Sơ mím môi cười khẽ. “Không thể là vật phẩm gia truyền nhà người ta à?”



“Tóm lại em cảm thấy hơi kỳ lạ.” Cố Tư lẩm bẩm một câu.



Sao Cố Sơ lại không nhận ra sự quý giá

của sợi dây chuyền ruby này? Ngẫm nghĩ rồi cô đút lại sợi dây chuyền vào hộp, nói: “Nói cũng phải, em và La Trì tới bây giờ còn chưa bàn bạc tới chuyện kết hôn cưới hỏi, nhận một thứ đồ quý giá thế này quả thực không hay, lần sau gặp mặt vẫn nên trả lại cho anh ấy là hơn.”



Cố Tư gật đầu.



Phía bên kia, Lục Bắc Thần đã đặt tờ báo xuống, hắng giọng: “Hai quý cô, có thể nghe anh nói một câu không?”



“Dĩ nhiên.” Cả Cố Sơ và Cố Tư đều đồng thanh lên tiếng.



“Cá nhân anh cho rằng, món quà này là do trưởng bối trong nhà La Trì tặng, là tấm lòng, trả lại không được hay.” Lục Bắc Thần nhìn họ: “Thứ nữa, vấn đề gia cảnh của La Trì là tốt hay

chỉ là bình thường, Tư Tư, nó sẽ không ảnh hưởng gì tới việc em và cậu

ấy qua lại với nhau.”



Cố Tư cúi đầu, móng tay khẽ móc móc

chiếc khóa của chiếc hộp gấm, rất lâu sau mới lí nhí lẩm bẩm một câu:

“Em đâu có đồng ý hẹn hò với anh ấy, anh ấy đơn phương thôi…”



Cố Sơ và Lục Bắc Thần đưa mắt nhìn nhau.



Cuối cùng, Lục Bắc Thần thở dài: “Được rồi, coi như anh chưa nói gì.”



Bên phía phòng thực nghiệm còn có việc,

anh quay về cũng chỉ nghỉ ngơi qua loa, thấy cũng đã kha khá thời gian

bèn đứng dậy, định quay lại đó xử lý công việc. Cố Sơ lấy cặp tài liệu

giúp anh, tiễn anh ra tận cửa, hỏi khẽ: “Tối nay anh còn về không?”



“Tối nay anh về bến Thượng Hải.” Lục Bắc Thần đón lấy chiếc cặp trong tay cô, nói một câu.



Tia sáng trong đôi mắt Cố Sơ tối đi một chút, cúi đầu ‘ồ’ một tiếng.



Lục Bắc Thần nhìn cô, nụ cười thấp thoáng khóe môi, anh thì thầm đề nghị: “Hay tối nay em về với anh đi.”


“Sợi dây chuyền đá ruby.” Lục Bắc Thần nhắc một câu.



La Trì bừng tỉnh ngộ: “À, đó là mẹ tôi tặng, sao cơ?”



“Cậu là một cảnh sát nhỏ, mà lại ở trong một chung cư cao cấp, ở một khu vực đắt đỏ, quà gặp mặt lại là một sợi

dây chuyền đá ruby đắt cắt cổ, cậu nói sẽ làm sao?”



Đầu kia bật cười: “Tôi cũng đâu định

giấu cô ấy gia cảnh của mình. Cô ấy không hỏi, tôi không thể chủ động

nói rõ chứ hả? Cứ làm như tôi cậy nhà mình giàu có vậy.”



Lục Bắc Thần khẽ day trán, cuối cùng nói một câu: “Cậu khiến tôi nhớ tới một người.”



“Ai cơ?”



“Con trai của Lưu Bị.” Lục Bắc Thần thở dài. “Được rồi, tôi còn bận, cúp máy đây.”



Anh ngắt điện thoại, bó tay lắc đầu, rồi bước vào trong biệt thự.



Ở đầu kia, La Trì một tay kẹp điếu thuốc một tay vò đầu. Con trai của Lưu Bị… Ngay sau đó, anh rít một hơi thuốc thật sau rồi nhả ra rất mạnh: “Shit! Họ Lục kia, cậu mắng ai là kẻ hèn

nhát thế hả?”







Sắp tám giờ tối, Lục Bắc Thần mới lái xe về nhà Tây.



Về đêm, nơi đây rất lung linh. Khu nhà

Tây có một vài người là người bản địa, trên cửa sổ treo đầy đèn, cứ tới

khi trời nhá nhem tối là chúng lại nở rộ như hoa mùa hạ. Còn cả một

khoảng tối om là người ngoại tỉnh đã về nhà đón tết, nhưng vẫn trang trí những chiếc đèn lồng đỏ trên hàng rào trắng, từ xa nhìn rất có không

khí.



Lục Bắc Thần vừa vào nhà liền ngửi thấy

mùi thức ăn thơm phức, không cần nói cũng biết là tay nghề của Cố Sơ.

Anh đóng cửa lại, tiện tay đặt cặp và chìa khóa xe cẩn thận, thay giày

rồi đi vào nhà. Ánh đèn phòng khách màu vàng nhạt, ấm áp nhàn nhạt hắt

vào trong bếp. Anh không thay quần áo đã vào thẳng trong bếp. Cố Sơ đang thái rau, bóng lưng mờ mờ ảo ảo dưới ánh sáng hơi tối. Lục Bắc Thần

bước lên, bất thình lình từ phía sau ôm chầm lấy cô, cúi đầu khẽ cắn vào tai cô.



Nhưng ngay lập tức anh cảm thấy không bình thường, cùng lúc đó có tiếng người con gái hét lên, đột ngột quay đầu.



Anh thảng thốt, lập tức buông ra. “Tư Tư?”