Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 380 : Khi hoa hồng trắng bị nhuộm đỏ

Ngày đăng: 01:49 30/04/20


Từ xa Cố Sơ đã nhìn thấy bó hoa hồng vĩ đại đó, nó trắng tựa tuyết, từng

đóa từng đóa nở bừng trong ngày đông giá lạnh, còn kết hợp với hoa tương tư, trông vào khiến tâm tình dễ chịu.



Cố Sơ đờ đẫn, không còn kịp nhận ra Lục

Bắc Thần đã nói gì, trong đầu chỉ xoay vần hai suy nghĩ, một là Lục Bắc

Thâm không chết mà chỉ mất tích và hai là Lục Bắc Thần có liên quan tới

việc Lục Bắc Thâm mất tích.



Lục Bắc Thần cùng cảnh sát rời đi.



Chiếc xe đón anh đi Hàng Châu rốt cuộc vẫn không tới.



Gió lùa theo mưa ướt át ập vào trong

nhà, nhưng Cố Sơ quên cả đóng cửa, cứ thế đứng ngoài cửa ra vào, mở

toang, nhìn chằm chằm theo hướng Lục Bắc Thần rời đi. Cố Tư không hiểu

rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thấy dáng Cố Sơ mong manh đứng đó, dĩ

nhiên không nỡ bèn bước tới, khẽ kéo cô: “Chị ơi…”



Thanh âm ấy khiến Cố Sơ hoàn hồn trở

lại. Cô bất thình lình lao ra giữa vườn, ai ngờ bóng xe cảnh sát đã

khuất từ lâu, trước mắt chỉ còn mưa bụi mịt mờ. Nước mưa thấm ướt áo sơ

mi và mái tóc dài của cô. Cô thảm thương tột cùng, còn bơ vơ như một đứa trẻ. Cố Tư kéo xềnh xệch cô vào trong nhà, vội lấy khăn khô ra lau cho

cô, sốt sắng nói: “Chị à, đi thay quần áo đi, lỡ bị cảm lạnh thì sao?”



Cố Sơ bỏ ngoài tai, khắp đầu chỉ còn lại chuyện Lục Bắc Thần bị đưa đi.



“Chị…” Cố Tư thấy sắc mặt cô trắng bệch thì lắc lư người cô: “Chị trả lời em một tiếng đi, đừng dọa em.”



Rất lâu sau Cố Sơ mới có phản ứng, con

ngươi khô khốc đảo qua đảo lại một chút, dừng lại trên gương mặt Cố Tư,

thấy nó lo lắng vô cùng, cô khẽ đáp một câu: “Chị không sao.”



“Quần áo ướt cả rồi.”



“Không hề gì…”



Cố Tư vẫn cứ cầm quần áo khô đến đặt bên cạnh cô. Cô ngồi bất động trên sofa, không biết đang nghĩ gì. Cố Tư thở dài hỏi: “Lục Bắc Thâm mà người kia ban nãy nhắc tới là ai ạ? Là… em

trai của anh rể?”



Cố Sơ chậm rãi gật đầu.



“Thế anh ta…” Cố Tư nói được một nửa,

bất thình lình nhớ lại những bức tranh trong ngôi nhà ở Quỳnh Châu, đều

là tranh Cố Sơ vẽ, về sau chẳng hiểu sao đều không còn nữa, có thể đã

được chị ấy mang trở về Thượng Hải. Những bức tranh đó… chính miệng chị

ấy từng nói với nó là em trai của Lục Bắc Thần.



Quan hệ này phức tạp đến vậy.



Cố Sơ bất ngờ đứng bật dậy, xông lên

gác. Cố Tư giật nảy mình, muốn đi lên gác xem sao thì đã lại thấy cô lao xuống, giống như tìm kiếm thứ gì đó. Cố Tư sợ nhất là kiểu mất hồn mất

vía này của Cố Sơ, khiến nó nhớ lại khi bố mẹ không còn nữa. Nó vội vàng giữ chặt cô lại, nói: “Chị à, chị tìm thứ gì cứ nói với em, em tìm giúp cho.”



“Di động, di động…” Cố Sơ lẩm bẩm rồi bổ nhào về phía chiếc máy điện thoại bàn, vừa mới cầm ống nghe lên cô bỗng nhất thời mơ màng, quay đầu nhìn Cố Tư: “Số máy của La Trì!”



“À à à…” Cố Tư tỉnh lại, vội đọc số điện thoại.



Lúc đầu kia nhận máy, tín hiệu không

được ổn định cho lắm. Có vẻ như La Trì đang ở trên đường, âm thanh cứ bị đứt quãng. Cố Sơ không muốn con cà con kê với anh ấy, nói thẳng những

chuyện đã xảy ra sáng hôm nay. La Trì áp giải tội phạm, gần như hai đêm

rồi không chợp mắt, vừa nghe chuyện Lục Bắc Thần bị đưa đi, cơn giận đã

lập tức sôi trào, bùng cháy.



“Bà nó chứ, kẻ nào to gan có thể đưa cậu ấy đi như vậy? Cũng không hỏi thăm được chúng là người phía nào à?”



“Khi nào anh có thể quay về được?” Cố Sơ hỏi, lúc này nếu La Trì có thể ra mặt, chí ít cô còn an tâm.



“Anh đã trên đường trở về Thượng Hải

rồi, chắc là… à, khoảng hơn ba giờ thì về tới nơi.” La Trì nói: “Tới

Thượng Hải anh sẽ về cục cảnh sát tìm hiểu rõ tình hình. Cậu ấy bị đưa

đi từ nhà Tây, anh sẽ tìm đồng nghiệp khu vực đó hỏi xem sao, em đừng

sốt ruột.”



Cố Sơ cảm ơn, sau khi đặt máy xuống đã không còn chút sức lực nào.



“Chị.” Cố Tư dè dặt bước lên, một lần nữa khuyên nhủ: “Chị vẫn nên thay quần áo đi, lúc này chị mà ngã bệnh thì không hay đâu.”



Cố Tư nói có lý, Cố Sơ gật đầu, cầm quần áo đi vào phòng tắm.







Thời gian khó nhọc trôi qua.



Khi chờ đợi một người hoặc một kết quả,

mỗi giây mỗi phút đều trở nên dài dằng dặc. Cố Sơ không biết khi nào có

thể đợi được La Trì về Thượng Hải, chỉ cảm thấy chiếc đồng hồ trên tường chạy quá chậm quá chậm, mà trong khoảng thời gian này không có bất kỳ

tin tức nào của Lục Bắc Thần, cũng không thấy anh quay về.



Cô cũng không nhắc lại chuyện để Cố Tư quay về Quỳnh Châu nữa. Lúc này Cố Sơ chẳng lo được quá nhiều.



Cứ như vậy, qua buổi trưa, đợi tới buổi chiều.



Cố Tư đặt hoa quả được gọt sẵn lên bàn

uống nước, thấy cô vẫn đang nhìn chòng chọc vào mảnh giấy nhớ nắm chặt

trong tay, nó khẽ thở dài một tiếng: “Chị đừng quá lo lắng, anh rể đã để lại địa chỉ nhà hàng buổi tối cho chị, chứng tỏ anh ấy rất chắc chắn

tám giờ tối có thể tới kịp. Anh ấy chỉ hợp tác điều tra thôi mà, sẽ

không có chuyện gì đâu, với lại chẳng phải còn có La Trì sao?”



Lát sau, Cố Sơ lẩm bẩm: “Chị chỉ không

hiểu, rõ ràng Bắc Thâm không còn nữa, vì sao lại trở thành mất tích? Vì

sao cảnh sát lại cho rằng việc Bắc Thâm mất tích có liên quan đến anh

ấy?”



“Chị à, chị…”



Có người gõ cửa, ngắt ngang câu nói của Cố Tư.



Nó vội vàng đứng dậy mở cửa.



Là La Trì, đội mưa gió rả rích tới đây.

Anh cầm ô, không mặc cảnh phục, chỉ mặc áo thun, áo khoác và quần vải,

có thể nhận ra anh rất mệt mỏi, trong mắt còn có tia máu, cằm mọc đầy

râu. Có lẽ không ngờ được là Cố Tư, sau khi gặp mặt anh hơi sững người

rồi hỏi: “Còn chưa quay về Quỳnh Châu sao?”



Cố Tư không rảnh nói linh tinh với anh,

nghiêng người cho anh vào trong. Cố Sơ thấy La Trì tới, bật dậy khỏi

sofa, bước đến, gấp gáp hỏi: “Sao rồi? Có nghe ngóng được tin tức gì

không?”



La Trì đặt chiếc ô sang một bên, thay giày đi vào, Cố Tư rót cho anh một cốc nước ấm.



“Vì không cùng một phân cục, anh cũng

chỉ có thể hỏi thăm được đại khái, hình như đồn cảnh sát nhận được một

bức thư nặc danh, trong thư có một số chứng cứ nhắm vào Lục Bắc Thần.”

La Trì ngồi xuống, uống nước rồi nói.



Thư nặc danh?



Cố Sơ choáng váng, thư nặc danh gì?



“Kể ra cũng kỳ lạ, nghe nói năm xưa nhà

họ Lục xảy ra một vụ tai nạn giao thông không nhỏ, lúc ấy báo chí nước

ngoài còn đưa tin về chuyện này, tất cả đều nói Lục Bắc Thâm đã chết


Ông gật đầu, bảo cô yên tâm.



Cố Sơ lại lập tức níu chặt lấy ông, ánh

mắt nhìn ông không rời, nói rành mạch: “Cháu xin chú, dù thế nào cũng

phải bảo đảm anh ấy còn sống.”



Sống được tốt hơn bất kỳ điều gì.



Smith đã sống hơn nửa đời người, lần đầu tiên bị ánh mắt của một cô nhóc làm cho chấn động. Ông hơi đờ ra rồi gật đầu thật mạnh.







Bắc Kinh, cũng đau thương như thế.



Ngày Valentine này, Hứa Đồng không nhận được hoa tươi, thậm chí không nhận được bất kỳ thông báo đặt nhà hàng nào.



Sau khi chôn cất Quách Hương Vân, Thịnh

Thiên Vỹ nhốt mình trong phòng, không ra ngoài, cũng không nghe điện

thoại, trở thành một cái xác biết đi. Khi Hứa Đồng mua một ít thức ăn

tới nhà anh, cả ngôi nhà u tối, không bật đèn.



Không có hơi rượu, Thịnh Thiên Vỹ không lấy rượu để tê liệt bản thân.



Anh chỉ lẳng lặng ngồi trên sofa, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngay cả việc Hứa Đồng vào lúc nào anh cũng không hay biết.



Hứa Đồng đặt chiếc túi vào bếp, khi quay trở lại phòng khách thấy anh không có phản ứng như một khúc gỗ, cô khẽ

thở dài bước lên. Vừa định bật đèn thì nghe thấy anh cất giọng trầm

trầm: “Đừng bật đèn.”



Tay cô khựng lại.



Rồi cô nghe anh nói: “Tới bên anh đi.”



Hứa Đồng biết anh đè nén không ít chuyện trong lòng, cũng không ép anh phải bật đèn. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh. Anh kéo cô lại, ôm chặt.



Sức anh rất khỏe, ghì tới nỗi Hứa Đồng

không thở nổi, nhưng cô không giãy giụa, cứ để mặc anh ôm chặt như thế.

Phải rất lâu sau anh mới buông tay, tựa đầu vào cổ cô, nhất thời khiến

Hứa Đồng xót xa. Thịnh Thiên Vỹ trơ trọi như một đứa trẻ.



Cô biết, khuyên anh mấy câu cố nén đau

thương chỉ càng tùy ý, lại không thể nói việc dì Vân qua đời là để giảm

bớt khổ đau. Thế nên Hứa Đồng chọn cách im lặng, vuốt nhẹ đầu anh, dùng

sự dịu dàng để vỗ về những tổn thương nơi anh.



Giữa bao chuyện phải trái đúng sai của

nhà họ Thịnh, Thịnh Thiên Vỹ trở thành người hy sinh lớn nhất. Hứa Đồng

hiểu cảm giác bất lực của anh giây phút này. Một người trước nay luôn

thuận buồm xuôi gió như anh không nghĩ rằng lại biết được thân phận của

mình vào lúc này, người dì giúp việc mình luôn dựa dẫm qua một đêm trở

thành mẹ ruột, còn người bố anh luôn yêu kính nhất lại làm một chuyện

hoang đường nhường ấy… Anh trở nên bị động, hận chẳng đành, yêu chẳng

thể, hệt như rơi vào một vũng lầy, tiến không được, lùi chẳng xong.



“Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.” Một lúc sau, Hứa Đồng khẽ nói một câu.



Thời gian là người tạo hóa vĩ đại, mọi đau thương, mọi vui vẻ đều không tránh khỏi bị nó gột rửa và lãng quên.



“Sẽ ổn ư?” Thịnh Thiên Vỹ hỏi, chất giọng trầm buồn khiến người ta đau lòng.



Hứa Đồng gật đầu: “Sẽ ổn.”



Có những chuyện thời gian trôi qua sẽ

trở nên rõ nét. Từ trước tới nay, cô luôn là người cầu toàn mọi chuyện,

có thể vì chịu ảnh hưởng của Niên Bách Ngạn, thế nên cho rằng đàn ông dù là lúc nào cũng không được tỏ ra mềm yếu. Sau khi tiếp xúc với Thịnh

Thiên Vỹ, cô mới biết hai người họ tuy tình cảm thân thiết nhưng về mặt

tình cảm lại có quá nhiều khác biệt. Anh có vẻ trẻ con, có thể xem phim

hoạt hình trước mặt cô không chút kiêng dè. Khi anh đau sẽ không giấu

giếm, không thu mọi cảm xúc lại như Niên Bách Ngạn.



Nhưng có lúc Hứa Đồng lại nghĩ, có thể

chỉ có Tố Diệp mới được nhìn thấy một mặt khác của Niên Bách Ngạn, còn

một mặt khác của Thịnh Thiên Vỹ, cũng chỉ có cô mới được chứng kiến.



Bây giờ cô có thể cảm nhận sâu sắc nỗi

đau trong nội tâm của anh, mặc dù anh không kể lể, không oán thán nhưng

cô lại đau lòng vì vẻ hụt hẫng của anh. Hứa Đồng hiểu rõ, người đàn ông

trước mắt đã cắm rễ sâu vào trái tim mình, anh đã thành công gạt Niên

Bách Ngạn ra, chiếm cứ mọi vị trí trong lòng cô.



“Hứa Đồng…” Thịnh Thiên Vỹ lẩm bẩm tên cô.



“Vâng?” Cô cảm nhận được vai anh khẽ run.



“Em có biết không, bà ấy còn chưa được nghe anh gọi một tiếng ‘mẹ’.” Giọng anh hơi nghẹn ngào.



Hứa Đồng cảm thấy trái tim thắt lại, cô lập tức ôm anh thật chặt: “Dì Quách sẽ nghe thấy mà, nhất định đấy.”



Lát sau tâm trạng của anh dường như được đè xuống. Anh nói khẽ: “Đừng rời xa anh…”



Hứa Đồng ôm lấy đầu anh, nói: “Em sẽ không rời xa anh đâu.”



“Lấy anh đi.” Trong bóng tối, anh ngẩng

đầu lên, gò má cách cô rất gần, gần tới mức cô có thể nhìn rõ sự quyết

tâm qua ánh mắt anh. Anh nói: “Hứa Đồng, lấy anh nhé.”



Hứa Đồng sững sờ, không ngờ anh lại cầu hôn với cô trong hoàn cảnh này.



“Anh không muốn đánh mất nữa.” Thịnh Thiên Vỹ cúi đầu, cọ môi qua má cô, đau khổ nói bên tai cô: “Nhất là em.”



Một dòng chảy nổ tung trong trái tim,

Hứa Đồng cảm thấy vừa mừng vừa tủi. Lúc sau cô khẽ gật đầu. Phải, người

đàn ông này, cô cũng không muốn đánh mất.



Thịnh Thiên Vỹ trở ngược tay ôm cô, bờ

môi ấm áp men theo gò má cô trượt xuống, trong tối tăm, anh tìm kiếm đôi môi cô, hôn thật sâu. Cô ngẩng đầu đón nhận, vòng tay qua hông anh.



“Hứa Đồng…” Anh mơ hồ lẩm bẩm: “Cho anh ấm áp.”



Cô tưởng anh muốn cô ôm chặt anh, bèn

làm theo suy nghĩ của mình. Nhưng môi anh vẫn mơn man đi xuống, bàn tay

lớn luồn vào áo cô… Hứa Đồng cứng đờ, lập tức hiểu ra.



Anh cởi cúc áo của cô, cúi đầu, tìm kiếm nhiều hơn nữa.



Hứa Đồng muốn đẩy anh ra nhưng tay chân đã mất hết sức lực, mềm oặt, mặc cho anh đè xuống sofa…



Ngoài cửa sổ là đêm đông, giữa ánh sáng

yếu ớt có thứ gì lả tả rơi, là tuyết. Những bông tuyết lúc đầu bé xíu,

sau to dần. Còn trong phòng, nhiệt độ đang tăng cao, quần áo rơi rụng

như những bông hoa bung nở…







Smith từ trong phòng cấp cứu đi ra, sắc

mặt tiều tụy. Cố Sơ lập tức lao tới nắm lấy áo blouse của ông, hỏi: “Bắc Thần sao rồi ạ?”



Ông cởi khẩu trang, sắc mặt nặng nề, rất lâu sau mới nói: “Cần phải đưa vào phòng ICT quan sát, phải xem nó có

thể vượt qua được đêm nay hay không.” Ông ngập ngừng mấy giây rồi nhìn

về phía Cố Sơ, thở dài: “Con phải chuẩn bị tâm lý, tình hình của nó…

không lạc quan.”