Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 386 : Người sống có thể trốn
Ngày đăng: 01:50 30/04/20
Mặc dù đã dự liệu trước nhưng lời thừa nhận của Chloe vẫn khiến Cố Sơ thảng thốt tột cùng. Anh ấy nói mấy năm nay anh ấy vẫn đang tìm kiếm tung tích của Bắc Thâm, chỉ riêng ba chữ ‘mấy năm nay’ đã đủ khiến cô nghẹt thở.
“Bắc Thâm mất tích từ khi nào?” Khi câu này bật ra khỏi miệng Cố Sơ là vô thức, thật ra tận sâu đáy lòng vẫn có một giọng nói cảnh cáo cô: Đừng hỏi nữa, đừng tìm hiểu sâu thêm nữa… Nhưng cảm giác tò mò bị cô đè nén quá lâu đang rục rịch bật dậy, như ma quỷ, như điên dại, thiêu đốt mọi bình tĩnh của cô.
Chloe hoàn toàn không biết sự tranh đấu trong lòng cô, anh ấy nói: “Với sự suy đoán của Lục Bắc Thần thì có lẽ Bắc Thâm mất tích vào năm sắp tốt nghiệp nghiên cứu sinh.”
“Cụ thể là thời gian nào?” Cố Sơ nhìn Chloe chăm chú.
Chloe giật mình vì phản ứng của cô, ngay cả La Trì cũng nhận ra sự bất thường ấy.
“Em không sao chứ?” Chloe hoài nghi.
Cố Sơ cất mọi căng thẳng lại, lắc đầu: “… Em chỉ muốn biết một số quá trình của sự việc thôi.”
“Cụ thể thì có lẽ chính là năm Bắc Thâm ra nước ngoài du học.” Chloe nhún vai: “Vì lần cuối cùng Bắc Thâm xuất hiện ở Hạ Môn, dĩ nhiên, đây là thông tin Bắc Thần đưa anh.”
Hơi thở của Cố Sơ trở nên gấp gáp, đôi tay vô thức nắm chặt: “Ý của anh là trước khi Bắc Thâm ra nước ngoài du học đã mất tích rồi?”
“Có lẽ vậy.” Chloe suy tư: “Mấy năm nay anh đã tìm rất nhiều nơi, thậm chí ở nước ngoài cũng tìm rất lâu, mục tiêu cuối cùng vẫn dừng lại ở Trung Quốc. Nếu Bắc Thần đã phát hiện ra nơi hoạt động cuối cùng của Bắc Thâm ở Hạ Môn vậy thì nhất định sẽ có manh mối. Chỉ tiếc là bao nhiêu năm nay, cho dù có manh mối cũng đứt, nhưng mà…”
Anh ấy chỉ nói nửa chừng.
Cố Sơ nghe thấy sốt ruột bèn hỏi: “Nhưng gì cơ?”
Chloe nghiêng đầu nhìn cô, như cười như không. Cố Sơ bị nhìn đến nỗi cả người thiếu tự nhiên, nhíu mày: “Anh có chuyện gì thì nói đi.”
Anh ấy đứng dậy, ngồi phịch xuống sát bên cạnh cô, giơ cánh dài ra, nét mặt đùa giỡn, hỏi: “Này, em hãy đứng từ góc độ của con gái mà đánh giá đi, giữa anh, Lục Bắc Thần và Lục Bắc Thâm ai đẹp trai hơn?”
Cố Sơ đờ ra, không ngờ anh ấy lại hỏi vậy.
Bên này La Trì cũng đang đợi nghe tình hình, không thể ngờ tư duy của Chloe quá nhảy vọt, từ vụ án lập tức nhảy qua chuyện sắc đẹp. “Chloe, cậu nói rõ ràng mọi chuyện đã rồi hẵng so sánh vẻ đẹp, làm gì có kiểu nói chuyện nửa vời thế?”
“Cậu hiểu cái gì?” Chloe lườm nguýt La Trì.
…
Cứ như vậy, lại một tuần trôi qua, mùi vị của tết dần nhạt đi, Thượng Hải lại bận rộn, tới đâu cũng thấy xe cộ nườm nượp, ồn ào tấp nập. Sau tết, người tới bệnh viện khám đặc biệt đông. Qua một cái tết, khoa tiêu hóa đông người tới đáng sợ.
Tình trạng của Lục Bắc Thần đã ổn định, có điều Smith vẫn ngập ngừng không quyết định phẫu thuật. Anh thì vẫn ngủ, cực kỳ yên tĩnh. Một ngày nào đó, Cố Tư hỏi: “Chị, tình trạng của anh rể hiện giờ có phải là người thực vật mà người ta hay nói không?”
Cố Sơ không trả lời, từ tận đáy lòng cô bài xích từ này.
Kiều Vân Tiêu cũng tới thăm Lục Bắc Thần vào một chiều nắng đẹp, mang theo một bó hoa tươi, sau đó hỏi Cố Sơ: Em nên nghĩ cho tương lai của mình.
Cố Sơ hiểu ý của anh ấy, bèn trả lời dứt khoát: Nếu cả đời này anh ấy nằm như vậy, thì em sẽ ở bên chăm sóc anh ấy cả đời.
Kiều Vân Tiêu tỏ ra hết cách.
Cố Sơ nhớ lại lời cảnh cáo của anh ấy lúc trước, thử hỏi tới tận cùng vậy mà Kiều Vân Tiêu không định nói rõ, chỉ nói với cô rằng: Em muốn ở bên cậu ta cả đời vậy thì phải xem ý của Lục Môn.
“Thế là sao?” Cô hỏi.
Kiều Vân Tiêu thở dài: “Lục Bắc Thần là người của Lục Môn, cậu ta xảy ra chuyện, Lục Môn kiểu gì cũng phải xuất hiện chứ. Cho dù quan hệ của em với cậu ta có thân thiết cách mấy cũng đâu thể bằng một người thân?”
Cố Sơ sững người.
Chẳng bao lâu, câu nói của Kiều Vân Tiêu đã linh nghiệm.
Hôm ấy, nắng chiều bị mây mù che khuất. Trời nổi gió, những con chim đậu trên hai hàng cây khô bên cạnh nhà Tây nháo nhào bay đi. Cố Sơ trở về nhà lấy quần áo, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy bóng một đàn chim dáo dác bay đi.
Không hiểu sao trái tim cô bỗng xao động lạ thường, hệt như buổi sáng ngày Lục Bắc Thần bị cảnh sát đưa đi.
Ngay sau đó di động vang lên, cô lập tức nghe máy, giọng Tiêu Tiếu Tiếu ở đầu kia rất gấp: “Cố Sơ! Mau tới bệnh viện!”
Như có một quả ngư lôi nổ trong đầu, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô là: Lục Bắc Thần xảy ra chuyện…