Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 388 : Nghe em nói em yêu anh
Ngày đăng: 01:50 30/04/20
Cô vốn không có ý đón hoa nhưng nó lại rơi vào lòng cô, đây là một điềm lành ư? Có phải Bắc Thần sẽ bình an quay về không?
Bắc Thần, Bắc Thần…
Đừng sợ, anh ở đây.
Anh ở đâu?
Ngay bên cạnh em, chưa từng rời xa…
…
Cố Sơ hay mơ thấy một giấc mơ như vậy.
Dưới hoàng hôn ngoài bờ biển, cô và Lục Bắc Thần tay đan tay, từ từ dạo bước bằng chân trần trên bãi cát. Anh nói anh thích một cuộc sống như vậy, thời gian như những hạt cát từ từ chảy trôi trong chiếc đồng hồ cát, yên bình đến nỗi khiến người ta thấy ấm áp.
Trên bờ cát không còn người nào khác, chỉ có hai người họ, sau lưng là hàng dấu chân dài miên man, hai dấu của nam, hai dấu của nữ, chốc chốc lại xếp chồng lên nhau, giống như ngày ngày tháng tháng, luôn có những khoảnh khắc gặp gỡ khiến người ta khó quên.
Khi những tia sáng rơi xuống nhuộm hồng mặt biển, cô dựa vào bờ vai anh, quay mặt ra biển lớn. Cô nghe anh nói: Trước nay anh chỉ tin lời của người chết vì họ sẽ không nói dối, nhưng bây giờ anh lại muốn nghe giọng em, nghe em nói với anh rằng em yêu anh…
Cô bèn quay mặt ra biển, hét thật to: Lục Bắc Thần, em yêu anh…
Sương giăng mặt biển, anh đã biến mất.
Cô bật khóc, ra sức kiếm tìm.
Trong làn sương mù mịt, có một cánh tay đàn ông ôm chặt lấy cô, thì thầm với cô: Đừng sợ, đừng sợ, anh vẫn luôn ở bên em.
Nhưng em không nhìn thấy anh, cô nói, Bắc Thần, hãy để em nhìn thấy anh.
Cánh tay giữa eo dần dần siết chặt, giọng nói bên tai càng lúc càng rõ ràng, xuyên qua sóng biển, vang vọng tận nơi sâu thẳm trong đáy lòng cô. Anh nói: Sơ Sơ, dù phải trải qua những đau đớn tan nát hơn nữa, anh cũng quyết phải tìm được em.
Lần nào cô cũng sợ hãi hét lên rồi tỉnh giấc, lúc thức dậy ngoài cửa sổ có thể là đêm dài hoặc bình minh, giọng nói của Lục Bắc Thần trong mơ dường như vẫn còn vọng trong tai. Cô hay nhìn ra cửa sổ, thất thần một lúc, ngoài cửa luôn là phong cảnh.
Từ sau khi anh đi, khi đi ngủ cô không còn kéo rèm cửa nữa, chính là mong có một ngày tỉnh dậy khỏi giấc mơ có thể nhìn thấy rèm cửa đã được khép lại. Thói quen này, chỉ mình Lục Bắc Thần mới có.
Cô ở qua lại giữa nhà Tây và căn nhà bên bến Thượng Hải. Những đồ đạc có liên quan đến anh trong hai căn nhà ấy đều được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp, cả vị trí cũng chưa từng bị dịch chuyển. Nhưng ở bến Thượng Hải, ở nhà anh, cô dành ra một căn phòng, giống như căn phòng ở Quỳnh Châu, có thêm rất nhiều dụng cụ vẽ.
Khi nào quá nhớ anh, Cố Sơ sẽ vẽ một bức. Giống như những năm tháng khô cằn trước đây, cô cứ ngồi xuống là sẽ ngồi rất lâu. Bây giờ cầm lại bút vẽ, cô lại mang nhớ thương ký gửi lên giấy.
Trong năm năm trước đó, cô chỉ vẽ một mình Bắc Thâm, dù trầm tư hay thoải mái cười đùa. Ngày hôm nay của năm năm sau, cô vẽ cô và Bắc Thần, từ khi gặp gỡ tới ngày biệt ly, cuộc sống tựa như từng bức tranh, những bức tranh này lại kể một câu chuyện.
Rồi cô cũng sẽ già đi, sẽ lãng quên rất nhiều chuyện, nhưng từng chút nhỏ nhặt của cô và anh, cô không muốn quên hết.
…
Cố Tư ở bên cô cả kỳ nghỉ đông, cuối cùng Sầm Vân cũng biết chuyện này, dì không còn hùng hùng hổ hổ như mọi ngày, chỉ nói với Cố Sơ: Nếu nhớ nhà thì quay về.
Cố Sơ cảm thấy cô đã đi quá xa rồi, không thể quay về được nữa.
La Trì cũng sa sút đi nhiều, anh vẫn luôn theo đuổi vụ tai nạn giao thông ấy, dẫu rằng vụ án đã được đóng nắp quan tài, kết luận chỉ là tai nạn ngoài ý muốn. Sau đó có một hôm vào lúc ăn cơm tối, Cố Tư nhìn thấy bức ảnh của người tài xế gây tai nạn, kinh ngạc nói: “Sao lại là cô ta?”.
Cố Sơ hỏi để biết rõ, thì ra người tài xế tử vong – Ngải Hân, là một người bạn Cố Tư quen trong một buổi giao lưu các trường cấp ba, hai người còn từng cùng chụp ảnh người mẫu, cũng coi như nói chuyện khá hợp.
Khi hỏi thêm thì Cố Tư chỉ biết gia cảnh của cô ta khá tốt, tính tình khá tùy hứng, chỉ có điều…
“Có lúc Ngải Hân rất thần bí.” Đây là đánh giá Cố Tư kết luận sau khi suy nghĩ.
Đã từng có một lần, cô quả thực nhớ Bắc Thần đến phát điên, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Lâm Gia Duyệt, cô biết lúc đó Lâm Gia Duyệt theo Tần Tô trở về Mỹ. Sau khi nhận điện thoại, thái độ của Lâm Gia Duyệt rất bình thường, ngữ khí ôn hòa như nước. Cô ta nói: Cố Sơ, cô đừng có gọi điện tới nữa.
“Tôi chỉ muốn biết tình hình của Bắc Thần.”
Nhưng đầu kia đã cúp máy.
Lần đó, cô đã nắm chặt di động đúng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng mũi cay xè, mắt đỏ ửng. Nếu không phải vì di động của Smith không liên lạc được, cô tuyệt đối không muốn cầu xin Lâm Gia Duyệt.
Kỳ nghỉ hè vừa tới, Cố Tư đã lập tức tới Thượng Hải.
Từ sau khi Lục Bắc Thần bị đưa về nước, mỗi dịp lễ Tết, Cố Tư lại quay về Thượng Hải, mặc dù không nói trắng ra nhưng Cố Sơ cũng biết, Tư Tư sợ cô suy nghĩ lung tung. La Trì vẫn tới đón Cố Tư như mọi khi. Không khác mọi khi, trên ghế sau vẫn đặt không ít quà vặt, anh biết Tư Tư chỉ thích ăn vặt.
Trên đường đi vào trung tâm thành phố, Cố Tư ăn khoai tây, hỏi La Trì: “Lục Bắc Thần vẫn chưa có tin tức gì sao?”.
La Trì thở dài.
Cô không hỏi nữa, đặt khoai tây xuống, có chút chán nản.
“Không có tin tức là tin tốt.” La Trì vững vàng lái xe, nói: “Nếu cậu ấy thực sự gặp chuyện, tin tức đã sớm truyền ra ngoài rồi”.
“Chẳng phải anh nói Lục Môn có sở trường phong tỏa tin tức ư? Thế nên anh ấy có chuyện hay không, làm sao chúng ta biết được?”
Đây cũng là điều La Trì lo lắng nhất.
“Đợi thêm đã, anh tin là người tốt ắt có trời phù hộ.”
Cố Tư dựa vào cửa sổ xe, thở dài ngao ngán. La Trì thấy vậy bèn hỏi: “Em lại sao vậy?”.
“Em cảm thấy…” Cố Tư ngập ngừng, “Có lẽ em đã làm sai một chuyện rồi”.
La Trì nghe xong cười: “Hiếm có thật, để Cố nhị tiểu thư nhà chúng ta phải lỗi quả là khó hơn lên trời”.
“Em không đùa với anh đâu.” Cố Tư làm mặt nghiêm túc.
La Trì cũng phát giác ra cô có tâm sự bèn bỏ nét mặt nhắng nhít, “Em làm sai gì rồi?”.
Cố Tư nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc rất lâu mới nói: “Em cảm thấy… em đã hiểu lầm một người…”
La Trì tỏ ra khó hiểu.
“Aiya, anh đừng hỏi nữa.” Cố Tư không muốn để anh hỏi triệt để tới cùng, bèn đẩy anh, “Chỉ cần chị em ổn là được”.
“Trong lòng em chỉ có chị gái thôi à?” La Trì nói với giọng chua lè.
Cố Tư không cần suy nhiều, “Dĩ nhiên”.
La Trì bĩu môi: “Thế còn anh?”.
“Gì chứ?”
“Giả vờ giả vịt với anh hả?” La Trì nói rồi bắt lấy tay cô, “Xin hỏi Cố tiểu thư, người cảnh sát hèn mọn như anh ở trong lòng em chiếm bao nhiêu phần?”.
“Đừng đùa nữa.” Nhiệt độ nơi lòng bàn tay anh khiến con tim cô đập thình thịch mãi không ngớt, muốn giằng ra anh lại càng nắm chặt hơn.
La Trì cũng không miễn cưỡng cô nữa, chỉ cười ha ha tiếp tục lái xe, nhưng vẫn siết chặt một tay cô. Cố Tư cúi xuống, nhìn hai bàn tay đan vào nhau, tự nhiên con tim bỗng hoảng loạn vu vơ. Cô không giãy giụa nữa, cứ để anh nắm tay mình như vậy…