Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 393 : Lấy người mình yêu, không oán không hận
Ngày đăng: 01:50 30/04/20
Nghe nói, sao may mắn có thể mang lại hy vọng cho con người, để những ước nguyện đẹp đẽ không thể tỏ bày có cơ hội thành hiện thực. Cố Sơ tin vào truyền thuyết lãng mạn này, thế nên cô gấp hết ngôi sao này tới ngôi sao khác.
Năm đó, cô vẫn còn vật lộn trong thứ tình cảm mập mờ, mỗi lần nhìn thấy bóng Bắc Thâm là mặt lại đỏ bừng, tim đập thình thịch. Cô muốn tặng anh một phần quà khó quên nhất, một phần quà cô tận tâm chuẩn bị. Nhưng Bắc Thâm là người không đủ lãng mạn, sau khi nhận được ngôi sao may mắn quả thật vô cùng ngạc nhiên, hỏi cô: Cái này tặng cho anh à?.
Dĩ nhiên, cô cố tình tỏ ra không quan tâm.
Tới tận bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ biểu cảm của Bắc Thâm lúc cầm sao may mắn, có chút ngỡ ngàng, đôi chút tò mò, cuối cùng anh hỏi cô: Em chắc chắn muốn tặng anh cái đồ chơi này chứ?.
Cô biết mấy thứ đồ mang tâm tư con gái này trong mắt anh đích thực sẽ hơi ấu trĩ. Cô vờ giận dữ, bước lên định cướp: Không thích thì đổ đi. Anh mỉm cười cất kỹ, cái miệng không chịu tha cho ai: Đồ rẻ tiền có cái hay của rẻ tiền.
Tối đó cô đã mất ngủ, sau khi trở về ký túc xá, cô liên tục xoay qua xoay lại. Tiêu Tiếu Tiếu ở giường dưới nghiến răng nghiến lợi: Cố Sơ, ở trên đấy cậu đang tập thể dục theo đài phát thanh đấy à?.
Cô quá phấn khích, còn có một chút đợi chờ.
Đối với tâm sự của anh và những lời không dám nói ra, cô đều giấu hết vào trong giấy gấp. Liệu anh có thích những ngôi sao may mắn ấy không? Liệu có mở ra xem bí mật nhỏ của cô không?
Tới tận khi hai người nắm tay nhau, mặc dù Bắc Thâm không nhắc tới chuyện sao may mắn nhưng cô biết nhất định sao đã giúp ước nguyện của cô trở thành hiện thực.
…
“Tiểu Sơ, chuyện này là thế nào?” Tiêu Tiếu Tiếu lo lắng hỏi.
Lời nói của cậu ấy kéo Cố Sơ từ trong ký ức trở về. Cô ngây ngốc nhìn đống giấy gấp sao trước mắt, lát sau lắc đầu. Suy nghĩ trong đầu Tiêu Tiếu Tiếu bỗng rộng mở, “Không lẽ… là anh Bắc Thâm?”.
Câu nói không hoàn chỉnh nhưng Cố Sơ hiểu được ý của cậu ấy, trái tim cô bỗng chấn động giây lát, nhanh chóng buột miệng: “Không đâu”.
Tiêu Tiếu Tiếu nhìn cô với vẻ kỳ lạ, “Sao cậu lại chắc chắn vậy?”.
“Tớ…” Cố Sơ cũng không biết vì sao mình lại chắc chắn như thế, cô suy nghĩ rồi nói: “Anh ấy đã mất tích rồi, chính Bắc Thần nói vậy, cả Chloe cũng không tìm được tung tích của anh ấy”.
“Người tặng quà đâu rồi?” Cô sốt sắng hỏi.
“Em… Là nhân viên chuyển phát nhanh…”
“Đúng, chính là người chuyển phát đó. Đâu rồi?” Cố Sơ gần như phát điên.
Cô y tá lần đầu tiên chứng kiến Cố Sơ trong bộ dạng này, chỉ ra bên ngoài, “Người ta đi từ lâu rồi”.
“Có điện thoại của anh ta chứ?” Cố Sơ đè nén sự điên rồ trong lòng, cố gắng giữ bình tĩnh.
Cô y tá gật đầu lia lịa: “Chị đừng gấp, em tìm ngay cho chị đây”.
Chẳng mấy chốc, cô y tá đã tìm ra số điện thoại của nhân viên chuyển phát, Cố Sơ đón lấy, lập tức gọi đi. Đầu kia có lẽ vì quá bận nên không nhận điện thoại ngay. Cố Sơ gọi hết lần này tới lần khác, mấy cô y tá khác trong trạm đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ. Trán cô lấm tấm mồ hôi, họ phát hiện bàn tay cô cầm di động cũng run lẩy bẩy.
Cuối cùng khi kết nối thành công, Cố Sơ như bắt được cứu tinh, hỏi ngay xuất xứ của hộp quà. Các cô y tá thì thụt bàn tán, đều không hiểu vì sao cô kích động đến vậy. Người chuyển phát giải thích một lượt, Cố Sơ không cam lòng, lại hỏi về món quà cách đó một ngày, anh ta lại trình bày thêm lượt nữa.
“Nhưng mà…”
“Hai món quà này đều là hai đứa nhóc khác nhau bảo tôi chuyển giúp, xem ra có người khác nhờ bọn chúng.”
“Anh còn nhớ tướng mạo của chúng không?” Cố Sơ không muốn bỏ qua bất kỳ hy vọng nào.
Nhân viên chuyển phát khó xử: “Thật ngại quá, tôi không nhớ nữa, mỗi ngày phải chuyển nhiều đồ, gặp nhiều người như vậy…”.
Bên kia đã kết thúc điện thoại, Cố Sơ ủ rũ như cà gặp sương muối, vẫn áp chặt di động bên tai, ngẩn ngơ rất lâu…
~Hết~