Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 414 : Chỉ có hủy hoại cô, anh ấy mới không phải chịu khổ

Ngày đăng: 01:50 30/04/20


Cố Sơ cười nhã nhặn, “Nếu thật sự không tìm được, cùng lắm thì chúng ta mua đôi mới”.



“Được.” Anh đáp nhẹ nhàng.



Nhưng hai chữ ấy lại khiến trái tim cô lỡ nhịp. Chủ cửa hàng trang sức nói rất rõ ràng: Nhẫn của nữ là gia truyền. Thế mà anh chưa từng nhắc lại chuyện này.



“Ăn chút hoa quả đi.” Cố Sơ đứng dậy, “Em vào xem canh đã được chưa”.



“Ừ.”



Cố Sơ đi vào bếp, tim đập rất nhanh, làm gì còn tâm trạng xem canh nấu thế nào. Cô len lén quay ngược trở lại. Từ bếp ra phòng khách còn cách một quãng, cô trốn phía sau, thò đầu ra do thám dưới thứ ánh sáng tối tăm.



Người đàn ông ngoài phòng khách vào nhà vệ sinh rửa tay trước, trở lại sofa ngồi bất động rất lâu, không biết đang suy nghĩ điều gì, khiến Cố Sơ hiểu nhầm rằng anh như sắp hóa thạch. Bỗng nhiên anh cử động, làm cô giật thót.



Anh thò tay, hướng về phía đĩa cam.



Cố Sơ không dám chớp mắt, thậm chí còn không dám thở mạnh, cứ nhìn chằm chằm từng động tác của anh, trái tim càng đập càng dữ dội. Giây phút này cô không biết mình hy vọng anh ăn hay không ăn. Nếu anh ăn, thì người này rất có thể không phải Lục Bắc Thần. Nhưng nếu người này không phải thì rốt cuộc Lục Bắc Thần đang ở đâu? Đây là Lục Bắc Thâm ư? Nhưng cảm giác không giống Lục Bắc Thâm. Nếu anh không ăn thì anh rất có thể là Lục Bắc Thần, nhưng cũng còn một tình huống khác là anh phát hiện ra cô cố tình thăm dò.



Tinh thần bất an trong chớp mắt, cô cuộn chặt ngón tay, lòng bàn tay túa đầy mồ hôi.



Anh cầm một miếng cam lên tay, đang từ từ bóc, động tác cực kỳ nho nhã, chậm rãi, từ tốn. Cố Sơ quan sát hết, như có một chiếc gậy đập thẳng xuống đầu, đầu óc cô chợt trống rỗng. Cô cứ đờ đẫn nhìn chằm chằm người đàn ông gần đó. Anh đút miếng cam đã bóc xong vào miệng, vừa ăn vừa suy tư.



Hai chân Cố Sơ mềm nhũn, phải bám vào chỗ ngăn cách mới không ngã khuỵu, cũng vì vậy đã gây ra một tiếng động không nhỏ. Anh nghe thấy tiếng động, bỏ miếng cam trong tay xuống, rảo bước đi tới. Thấy cô mềm người dựa bên cạnh, anh vô cùng kinh ngạc, vội chạy tới đỡ.



“Em sao vậy?”



“Em… ban nãy không cẩn thận bị trẹo chân.” Cố Sơ đè nén con sóng trong lòng xuống, khi lên tiếng giọng đã lí nhí.



“Sao lại bất cẩn vậy?” Anh khẽ nói, “Còn đi được không?”.



Anh lại gần, bờ môi vẫn còn thơm mùi cam. Cô quên cả hô hấp, lắc đầu, “Anh cõng em về sofa ngồi một lát, chắc không có gì nghiêm trọng đâu”.



“Được.” Anh quay lại người.



Cố Sơ hít sâu một hơi, nhân lúc anh ngồi xuống, cô túm lấy áo sơ mi của anh, giật mạnh lên trên, thứ đập vào mắt ngay sau đó là sống lưng người đàn ông!
Cố Tư cuống quýt, vội đỡ cô dậy, “Chị à, chị đừng dọa em…”.



Khó khăn lắm mới ngồi lại được lên sofa, Cố Tư ôm chặt lấy cô, sợ cô lại định chạy ra khỏi nhà, “Rốt cuộc chị muốn lấy thứ gì? Nói với em đi, em bảo đảm sẽ giúp chị lấy về, được không?”.



“Tranh…” Cố Sơ yếu ớt, “Những bức tranh ngày xưa của chị”.



Cố Tư ngồi thẳng người dậy, nhìn cô hỏi: “Chính là số tranh của chị ở Quỳnh Châu?” Nó còn nhớ, bức nào cũng giống Lục Bắc Thần y như đúc, nhưng lúc đó cô lại bảo nó người đàn ông trong tranh không phải anh ấy.



Cố Sơ gật đầu, nước mắt rớt xuống.



Cố Tư vội vàng lấy khăn giấy cho cô lau nước mắt, “Nếu là chỗ tranh đó thì chị không cần về, nó không còn ở Quỳnh Châu từ lâu rồi”.



Cố Sơ sững sờ, “Em… nói gì cơ?”.



“Lúc chị tới Thượng Hải, tranh đã được anh rể tương lai cầm đi rồi.” Cố Tư kể lại đầu đuôi, “Em nghe dì bảo lúc ấy anh rể tương lai cất tranh vào một cái hòm màu đỏ rất to. Sau khi hai người đi, em ở trong nhà mãi, đúng là chỗ tranh đó không còn nữa”.



Một cái hộp màu đỏ rất to?



Cố Tư thì thầm: “Lẽ nào… chị không biết chuyện này?”.



Cố Sơ không nghe thấy gì hết. Cô đang gắng sức nghĩ lại mình có từng nhìn thấy chiếc hòm nào màu đỏ không, nhưng mãi vẫn không có ấn tượng gì. Rồi cô hỏi Cố Tư: “Rốt cuộc trông nó như thế nào?”.



Cố Tư sợ sệt, khẽ nói: “Em nghe dì nói chính là chiếc hòm gỗ màu đỏ trước kia nhà mình để quần áo cũ.” Ngẫm nghĩ rồi con bé vỗ đầu tả lại, “Đúng, chính là chiếc hòm gỗ trầm hương màu đỏ nạm vàng, trước kia dì còn bảo nó giá trị lắm”.



Cố Sơ đột nhiên nhớ ra nó, hình ảnh trong đầu nhanh chóng dừng lại vào ngày sửa sang lại nhà Tây. Lúc ấy Lục Bắc Thần sai hai người thợ chuyển chiếc hòm đó lên gác xép. Cô thấy vậy còn cười hỏi anh: Cái hòm nặng thế này làm sao anh chuyển được từ Quỳnh Châu tới đây?



Anh chỉ mỉm cười, không trả lời. Cô lại tiện miệng nói một câu: Là hòm đựng quần áo cũ thôi mà, chuyển qua chuyển lại làm gì cho mệt. Nhưng Lục Bắc Thần nói: Trong này là bảo bối của anh đấy. Cô chê cười: Anh lấy hòm nhà em đựng bảo bối của anh hả? Anh xoa đầu cô: Đúng thế, không được xem trộm đâu đấy.



Đó là chiếc hòm được khóa kỹ, cô không để tâm, sau đó thì chẳng còn thời gian rảnh ngó qua bảo bối của anh nữa.



“Gác xép…” Cố Sơ lẩm bẩm rồi lao ngay lên gác xép…



~Hết~