Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 426 : Những gì em nói, anh đều nhớ cả
Ngày đăng: 01:50 30/04/20
Quá nửa đêm, trời bắt đầu đổ mưa, sấm chớp đì đùng.
Cố Sơ vẫn ngủ rất say, mặc cho mưa gió hoành hành. Có vô vàn những giấc mơ đẹp, cô mơ thấy mình và Lục Bắc Thần nắm tay nhau, dạo bước dưới tán cây ngọc lan, những tia sáng êm dịu chiếu qua những gân lá, rọi vào ánh mắt nụ cười của hai người, đẹp như một bức tranh.
Dường như cô và anh đã quay trở lại thời đại học, anh từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cô, thì thầm bên tai cô, “Sơ Sơ, em đẹp lắm”.
Cô yêu giọng nói của anh, có chút ngang tàng, lại có chút si mê.
Dưới bóng nắng loang lổ, nụ hôn của anh khẽ khàng rơi xuống trán cô, từng chân mày khóe mắt, cuối cùng đặt lên môi cô.
Cuối cùng cô cũng có thể ôm chặt lấy anh, mặc sức gọi tên anh: Bắc Thần, Bắc Thần…
Dường như cô còn nghe thấy anh khẽ ra lệnh: “Gọi lần nữa đi”.
Cô gọi tên anh hết lần này tới lần khác, mỗi lần gọi trái tim lại như được phết thêm một lớp mật ong, ngọt ngào khôn tả. Dần dần, cảnh tượng trong mơ thay đổi, cô tựa hồ lại nằm giữa mênh mông trời đất, phóng tầm mắt ra xa từng mái lều như từng đám mây, những ngọn đèn vàng bên trong lấp lánh như hàng ngàn con đom đóm. Cô nằm giữa mềm mại, bên trên là cơ thể cứng cáp của Lục Bắc Thần.
Giống như một giấc mơ đầy màu sắc, Cố Sơ không muốn tỉnh dậy, bàn tay anh dịu dàng tuyệt đối, lướt qua từng tấc da thịt. Cô lãng quên hết thảy, chỉ cảm thấy không khí dần nóng lên.
Giấc mơ càng lúc càng hiện thực.
Hình như cô đã thực sự chạm vào nhiệt độ cơ thể anh, cũng tựa hồ đã thật sự nghe thấy anh lẩm nhẩm tên mình.
Như có một ngọn lửa lan ra khắp bờ môi rồi từ từ liếm xuống, đến mức cả cơ thể như chìm trong biển lửa. Cô không thể khống chế được tứ chi, giấc mơ và thực tại chồng chéo lên nhau. Cô khao khát bắt lấy bóng hình trong mơ nhưng lại chạm tay vào một bờ vai vững chãi.
Ngoài kia sấm chớp chưa ngơi nghỉ giây phút nào, từng tiếng vang vọng. Cố Sơ thở dốc, đột ngột mở mắt ra, nhưng cảm thấy cơ thể vẫn nóng rực. Lúc ấy cô mới sực tỉnh là không phải mình nằm mơ. Chẳng biết Lục Bắc Thần đã về từ lúc nào, trở thành một con mèo tham ăn, đang say đắm cơ thể cô.
“Bắc Thần…”
Trong phòng không bật đèn nhưng cô vẫn nhìn rõ đôi mắt anh, rực sáng như ánh sao, nhuốm một khát vọng nồng cháy. Cơ thể anh nóng rẫy, ẩn chứa một nguồn sức mạnh kinh người.
Anh cúi đầu xuống, thì thầm, “Đánh thức em hả?”.
“Sao về muộn vậy?” Cô hờn dỗi.
Giọng nói dịu dàng tình cảm của anh cực kỳ êm tai, “Thế nên mới phải đền bù cho em đây”.
Cô cố tình đẩy ra, “Đây gọi là bù đắp sao? Em không cần, em muốn đi ngủ”.
“Anh động, em nằm yên mà.” Anh cười xấu xa.
Khi người đàn ông đè người xuống, cô gắng sức chịu đựng rồi đấm nhẹ lên ngực anh, “Anh… xấu xa”.
Lục Bắc Thần cảm nhận sự chặt chẽ của cô, kéo cô lên giữa cơn bão táp, cắn khẽ vào tai cô, “Chặt thật”.
Cô nghe xong mà trái tim tan thành bọt biển…
…
Nhờ có tiếng sấm ngoài cửa sổ, Cố Sơ được mặc sức giải phóng âm thanh của mình. Nhưng cuối cùng, dưới dòng chảy mãnh liệt, lớp sau dồn lớp trước mà Lục Bắc Thần mang tới cho cô, tiếng ngâm nga của cô gần như đã át cả cả tiếng sấm, đến nỗi ngày hôm sau cổ họng cô khản đặc.
Lục Bắc Thần cũng không ngủ nướng quá lâu, chỉ dậy ngay sau Cố Sơ. Lúc anh đi tắm, Cố Sơ làm một bữa sáng đơn giản. Cố Tư ngáp ngắn ngáp dài đi từ trong phòng ngủ tầng 1 ra, lim dim vòng vào nhà tắm, khi ra ngoài nó bị Cố Sơ nhìn thấy, cô bèn gọi giật nó lại, “Ăn sáng đã”.
Cố Tư vẫn còn đang mơ màng, uể oải đứng dựa vào tường, “Em không ăn đâu, buồn ngủ chết đi được”.
“Bữa sáng bắt buộc phải ăn.” Cố Sơ không đồng ý.
“Em định ngủ cho đã mắt, chị để lại một ít cho em.” Cố Tư mệt mỏi xua tay với cô rồi loẹt quẹt lê dép về phòng, miệng còn lẩm bẩm, “Tối qua sấm chớp ầm ầm mà vẫn nghe được giọng cô gái nào đó hét, ồn chết đi được, không nói nữa, em đi ngủ bù”.
Cố Sơ không dám ngẩng lên nhìn nó nếu không nhất định sẽ bị nó nhìn thấy cả gương mặt đỏ bừng lúc này. Nhà Tây thuộc dạng nhà cổ, sau này nhà họ Cố mua lại có tiến hành thêm một lớp cách âm, theo lý mà nói hiệu quả cách âm ở trên gác khá ổn, nhưng không ngờ Cố Tư vẫn nghe được. Nhưng cô cũng biết Cố Tư chưa nghĩ đến chuyện đó là tiếng của cô, nếu không với tính tình của nó, dù chưa tỉnh ngủ vẫn phải hóng hớt chuyện bằng được.
Bữa sáng được bưng ra bàn chưa bao lâu, Lục Bắc Thần đã mặc quần áo đi xuống.
Lục Bắc Thần cố nhịn cười, gật đầu, lập tức gọi cho Ngữ Cảnh. Sau khi đầu kia nhận máy, anh nói đi công tác muốn cậu ấy đi cùng, lúc gần cúp máy thì Cố Sơ giật lấy, “Ngữ Cảnh!”.
Đầu kia vẫn còn mơ mơ màng màng: “Ừm…”.
“Cậu nhớ đấy, ở Bắc Kinh nhất định phải chăm sóc giáo sư Lục, có tình hình gì phải gọi điện thoại cho tôi ngay.”
“Ồ…”
“Tỉnh táo lên! Nghe rõ tôi nói chưa hả?” Cố Sơ sốt sắng.
Làm Ngữ Cảnh run lập cập, lập tức nói: “Được, tôi biết rồi”.
Kết thúc cuộc điện thoại, Lục Bắc Thần cuối cùng vẫn không nhịn được cười, “Hổ thì vẫn cứ là hổ, chẳng thể biến thành mèo được”.
Cố Sơ trừng mắt, “Đừng có tưởng em không biết anh đang đá đểu em”.
“Anh nào dám?” Lục Bắc Thần cười sảng khoái, “Chọn giúp anh một chiếc cà vạt đi”.
“Bác sỹ tâm lý là con gái phải không?”
Lục Bắc Thần rất thông minh, lập tức nói: “Anh chỉ đơn thuần muốn giữ hình tượng chuyên gia của mình”.
“Hình tượng của con gái thông qua quần áo, hình tượng của đàn ông toát lên từ nội hàm, anh hiểu không?” Cố Sơ vênh mặt.
“Ý của em là?”
“Mặc sơ mi đâu mà đeo cà vạt? Bắc Kinh tới mùa hè rồi, anh sĩ diện với ai hả? Mặc nguyên bộ này đi.” Dứt lời, Cố Sơ đứng dậy, tịch thu hết đống cà vạt của anh.
Lục Bắc Thần gần như mếu.
…
Cố Tư ôm một gói bắp rang bơ ngồi trong sảnh đợi của rạp chiếu phim, hai cốc mocha còn nóng hổi. Cô bốc cả một nhúm bắp, bỏ vào miệng, nhai rôm rốp.
Bên cạnh là một đôi đang yêu, ngồi rất gần Cố Tư, đang trêu ghẹo nhau khiến cô phát ngấy. Cô nhìn giờ, ánh mắt lộ rõ sự bực bội. Bên tai còn là mấy tiếng nhí nhéo của đôi kia, cô chịu không nổi, quay lại gào to, “Giữa nơi công cộng, chú ý hình tượng một chút có được không hả?”.
Hai người kia sợ hãi run lên, người đàn ông trông khá trẻ, nho nhã lịch thiệp. Cô gái cũng rất xinh, nhưng tính tình có vẻ hung hăng, thấy vậy đứng bật dậy, “Tôi và bạn trai nói chuyện, liên quan gì đến cô? Chắc bị đá nên tâm lý bất ổn chứ gì?”.
Cố Tư cũng nóng tính, nghe xong đứng dậy quát lại: “Hai người ôm ôm ấp ấp bên cạnh ảnh hưởng tới tâm trạng của tôi, cản trở công việc của tôi! Trông cái mặt như đưa đám của cô kìa, chẳng biết bị đàn ông đá bao nhiêu lần rồi!”.
“Mày bị thần kinh à?” Cô gái kia tức đến run cầm cập.
Người đàn ông thoạt nhìn đã biết là kiểu nhát chết, cứ liên tục kéo cô gái lại.
Mọi người xung quanh bu lại xem.
Khi La Trì thở hồng hộc tới nơi thì từ xa đã nghe thấy giọng quát của Cố Tư. Anh có dự cảm chẳng lành bèn lao tới. Thấy Cố Tư miệng như tép nhảy, còn người kia chỉ biết tức đến run lên.
Thấy La Trì tới, Cố Sơ khoác tay anh, quát lên với cô ta: “Nhìn thấy chưa, đây chính là bạn trai tôi. Anh ấy cao to lực lưỡng, đâu có như vị mà bà chị đây tìm. Nhìn đi, nhìn đi, hệt như cây đậu đũa vậy, chưa dậy thì xong hả? Thím à, thím là trâu già thích gặm cỏ non, sao không tự soi gương nhìn lại mình đi?”.
La Trì phát đau đầu.
Cô gái kia tức giận kêu la ầm ĩ, chàng trai vốn cũng định cãi cùng mấy câu, nhưng thấy La Trì quả thực cao hơn anh ta nửa người, đành nuốt xuống, kéo bạn gái rời đi.
La Trì cười với Cố Tư, “Cuối cùng em cũng chịu thừa nhận anh là bạn trai rồi”.
“Sao anh tới muộn vậy?” Cố Tư trừng mắt, giờ mới tính sổ với anh, “Cảnh sát La, anh hẹn hò kiểu gì mà muộn tới nửa tiếng vậy? Em phỏng vấn anh, anh nói xem có suy nghĩ gì?”.
~Hết~