Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 431 : Cô ấy thích hư vinh, anh sẽ cho cô ấy hư vinh

Ngày đăng: 01:50 30/04/20


Ngư Khương là sự tồn tại đặc biệt trong lòng Lục Bắc Thần, thì ra vì như vậy.



Anh trai cô ấy báo cảnh sát cứu mạng anh ấy, còn Ngư Khương đã

kéo anh lên từ trong tuyệt vọng hoang vu, để anh trở lại làm một con

người có da có thịt. Kể từ ngày đó, Lục Bắc Thần đổi ngành, bắt đầu

chuyên sâu nghiên cứu các lĩnh vực liên quan đến pháp y nhân chủng học.



“Tôi không thể không thừa nhận rằng trên đời này thực sự có

thiên tài.” Ngư Khương chân thành nói: “Lục Bắc Thần chính là một thiên

tài, cho dù sức khỏe không cho phép anh ấy vẫn làm được những việc người thường khó làm được”.



Trong quãng thời gian Lục Bắc Thần học tập, anh vẫn đồng thời

trải qua hàng loạt những ca phẫu thuật lớn nhỏ, chịu đựng những nỗi đau

người thường khó mà chịu được. Hành tủy bị chèn ép là nan đề lớn nhất

của các bác sỹ, khi mổ sẽ nguy hiểm tới tính mạng, nếu không mổ sau này

sẽ sinh ra di chứng.



“Lúc đó Vic không bài xích phẫu thuật, nói theo cách của anh ấy

thì sinh mạng của anh ấy được nhặt về, mang ra đánh cược thêm một lần

cũng không hề gì. Nhưng lúc đó bác sỹ Smith, người chịu trách nhiệm về

bệnh tình của anh ấy không có một phương án phẫu thuật tốt nhất. Cộng

thêm khi đó vị trí của tụ máu thực sự nguy hiểm nên anh ấy được đề nghị

tiếp nhận các trị liệu vật lý có liên quan trước.”



Trị liệu vật lý sẽ giúp anh giảm nhẹ việc phát di chứng do tụ

máu chèn ép dây thần kinh, hơn nữa ở một mức độ nào đó có thể trì hoãn

việc phát bệnh về sau.



“Vic đã tự bồi dưỡng cho mình một cảm hứng, đó chính là nấu ăn.” Ngư Khương nói.



Cố Sơ sững người, nấu ăn?



“Tụ máu chèn vào dây thần kinh, thứ đầu tiên khiến anh ấy bất

tiện chính là thị lực và tay phải, mặc dù yêu cầu cầm dao giải phẫu

không khắt khe như dao mổ nhưng anh ấy vẫn bắt buộc dùng dao giải phẫu

một cách thuần thục mới được. Dù sao sau này anh ấy cũng phải lên bàn

giải phẫu. Thế là Vic đã bắt đầu luyện tập quen dùng tay trái. Nấu ăn,
“Bao nhiêu năm qua, anh ấy ở Mỹ làm rất tốt, đã có phòng thực

nghiệm của riêng mình, thế nên đối với quyết định quay trở về Trung Quốc của anh ấy, Phan An và Ngữ Cảnh đều không thể hiểu nổi, ngay cả bác sỹ

Smith cũng vậy. Vic vốn dĩ đồng ý làm phẫu thuật, nhưng chính từ năm đọc được tin của cô, anh ấy đã từ chối. Một đêm trước ngày về nước, anh ấy ở lỳ trong phòng thực nghiệm, không hề chợp mắt. Lúc đó tôi ở bên cạnh

anh ấy, hỏi anh ấy rốt cuộc suy nghĩ như thế nào. Anh ấy nói với tôi anh ấy phải quay về tìm một người, thế nên anh ấy không cho phép bản thân

một lần nữa trở thành kẻ tàn phế. Anh ấy không nói phải tìm ai, ngay cả

tôi cũng quên hẳn việc trong lòng anh ấy vẫn còn một giấu một người.”



Cố Sơ biết đó chính là năm nhà họ Cố hoàn toàn đổ nát, nhà họ

Kiều hất tay bỏ đi, chuyện đính hôn giữa cô và Kiều Vân Tiêu bị xóa bỏ.

Lúc đó đúng là cũng trở thành tin nóng.



Cốc café của Ngư Khương đã sắp cạn. Cô ta gọi thêm một cốc rồi

nói: “Lần đầu tiên gặp cô, tôi chỉ cảm thấy cô rất quen, không nhớ ra

ngay cô là ai. Về sau nhớ lại bản tin, rồi bức ảnh của Vic mới biết cô

chính là cô bạn gái hại anh ấy gặp tai nạn, thế nên thành kiến với cô

rất lớn. Tôi không hiểu vì sao Vic lại si mê một kẻ hám của như cô. Sự

oán hận dành cho cô cũng mỗi ngày một lớn, cho tới khi ban nãy cô nói cô cũng không biết gì cả”.



Rất lâu sau Cố Sơ mới lên tiếng: “Tôi đã từng có thời gian cảm

giác rằng chính mình hại anh ấy gặp tai nạn, nhưng về sau chính anh ấy

giải thích với tôi anh ấy gặp tai nạn là vì nghe tin mẹ qua đời, thế nên tôi…”.



Cho dù không muốn thừa nhận thế nào cô cũng phải thừa nhận, sau

khi Lục Bắc Thần nói như vậy, nỗi áy náy trong cô thật sự đã giảm đi rất nhiều. Cô khinh bỉ bản thân như vậy, rõ ràng hại anh suýt nữa mất mạng

nhưng lại nguyện tin vào cái cớ đó để tự thoát tội.



“Mẹ anh ấy? Qua đời?” Ngư Khương nhìn cô khó hiểu, “Nửa năm

trước chẳng qua cô cũng từng gặp mẹ anh ấy sao? Lẽ nào…” Nói tới đây,

Ngư Khương chợt khựng lại, có lẽ vì đã nghĩ ra nguyên do.



Lúc ấy Cố Sơ mới hiểu thì ra Lục Bắc Thần chưa từng kể cho Ngư

Khương nghe chuyện nhà họ Lục, cô còn tưởng anh ấy không có gì không kể.



Ngư Khương hiểu ra, cười khổ, rất lâu sau mới nói một câu, “Có thể nhận ra, anh ấy rất yêu cô”.



~Hết~