Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 436 : Cuốn nhật ký năm ấy

Ngày đăng: 01:50 30/04/20


Rốt cuộc Cố Sơ vẫn không thể nói chuyện tỉ mỉ với Lục Bắc Thâm. Cả một bụng câu hỏi đã được chuẩn bị sẵn, sau khi gặp anh ấy đều tan thành mây khói. Chủ đề được dời tới Lăng Song, cô nhạy cảm phát hiện ra nét mặt Lục Bắc Thâm ẩn chứa chút cảm xúc. Cô không đọc được ý nghĩa của những cảm xúc phía sau, chỉ luôn cảm thấy giữa anh ấy và Lăng Song có lẽ không đơn giản như vẻ bề ngoài.



Trò chuyện vài câu, Cố Sơ đưa ra lời mời: “Đợi anh trai anh từ Bắc Kinh trở về, anh tới nhà ăn bữa cơm đi”.



Lục Bắc Thâm đã mất tích nhiều năm, bây giờ trở về như vậy, Cố Sơ tin rằng, nếu không vì Bắc Thần, có thể cả đời này Lục Bắc Thâm cũng sẽ không gặp mặt cô. Giống như khoảng thời gian này anh ấy đều không chủ động lộ mặt vậy, có thể nhận ra anh ấy không muốn tạo ra rắc rối cho cô và Bắc Thần.



Khi trở về, anh ấy có dự định gì, cô không rõ. Có lẽ Bắc Thần biết, dẫu gì hai người cũng là anh em, Bắc Thâm có chuyện gì ắt sẽ kể cho Bắc Thần nghe. Thế nên sau khi đưa ra lời mời này cô mới cảm thấy có chút kỳ lạ. Lạ chính ở giọng điệu của cô, giống như giọng của một bà chị dâu vậy.



Lục Bắc Thâm không nói gì, chỉ nhìn cô mỉm cười, biểu cảm yên bình, gương mặt tuấn tú. Cố Sơ liếm môi, nhẹ nhàng giải thích: “Dù sao cũng là người một nhà, ăn một bữa cơm không có gì phải ngại”.



Anh ấy mỉm cười, “Được”.



Rời khỏi tiểu khu, Cố Sơ cứ cảm thấy là lạ, có thể vì sự nhầm lẫn năm đó khiến cô và Lục Bắc Thâm nói chuyện ít nhiều cảm thấy ngượng ngập; hoặc vì lý do thân phận của Lục Bắc Thâm, rõ ràng anh ấy rất đau khổ, vì sao phải tỏ ra không có chuyện gì?



Anh ấy bị bệnh gì? Có ẩn tình gì?



Cố Sơ cảm thấy cực kỳ khó lý giải, lại không thể phán đoán được liệu Lục Bắc Thần có biết tình trạng hiện tại của Lục Bắc Thâm hay không.



Đang mải nghĩ thì phía sau có người lên tiếng gọi tên cô.



Quay đầu lại nhìn, thì ra là Hà Nại.



Anh ta bước tới, tươi cười hỏi cô: “Cùng ăn bữa cơm nhé”.







Ấn tượng của Cố Sơ với Hà Nại vẫn còn là một Cố Tứ ở trong thư viện. Có lẽ, tiềm thức của cô cho rằng Cố Tứ là một người đơn thuần, không liên quan gì tới Lục Môn. Không giống Hà Nại trước mắt, về sau cô mới biết địa vị của anh ta lớn nhường nào, có thể trở thành một trong bốn trợ lý đặc biệt của Lục Môn, chứng tỏ người này không đơn giản.



Từ trước tới nay cô vẫn không hy vọng tiếp xúc quá nhiều với người của Lục Môn. Ích kỷ hơn nữa mà nói, cô chỉ hy vọng có một tình yêu đơn giản với Lục Bắc Thần, xây dựng một gia đình bình thường như bao mái ấm khác. Chẳng ai thích những tháng ngày sóng to gió lớn, cô cũng vậy thôi.
“Anh biết được gì phải không?” Cố Sơ không trả lời mà hỏi ngược lại anh ta.



“Anh?” Hà Nại suy nghĩ rồi cười khẽ, “Anh ít nhiều cũng từng nghe tới những việc làm của bố em. Xưa nay ông ấy luôn được vinh danh là có lương tâm nghề nghiệp, thế nên anh cảm thấy ông ấy không thể làm vậy”.



Cố Sơ khẽ lắc đầu, “Bố tôi dĩ nhiên sẽ không vì lợi ích mà làm những chuyện táng tận lương tâm. Điều chế thuốc mới gây ra chết người cũng không phải kết quả ông mong muốn. Nhưng thực tế là, dù có là chuyện ngoài ý muốn, nhà họ Cố chúng tôi cũng đều có trách nhiệm”.



Hà Nại nhìn cô, trầm tư rất lâu.



Cố Sơ không nói nhiều về chuyện năm đó. Một là Hà Nại cũng không thân với nhà họ Cố, hai là gia đình cô sai, bây giờ mọi huy hoàng đã mất, nhưng cô vẫn muốn giữ vững tôn nghiêm của gia tộc.



Đúng như ban nãy cô nói, mấy năm sau khi gia đình gặp nạn, cô đã điều tra như phát điên. Cô hoàn toàn không tin bố lại làm chuyện đó, thế nên một mực cho rằng là người cùng ngành hãm hại hoặc một nguyên nhân nào khác. Đúng vào lúc ấy, dì đã đưa cho cô một quyển nhật ký bố để lại.



Đó là cuốn nhật ký chưa từng có ai đọc, ngay cả Cố Tư.



Chính bố đã dặn dò dì, sau này một khi xảy ra chuyện thì nó sẽ rơi vào tay cô.



Cô đọc cuốn nhật ký, là nét chữ của bố, cô không thể quen thuộc hơn nữa. Trong nhật ký, bố đã ghi chép quá trình Kiến Khoa đầu tư nghiên cứu điều chế thuốc mới trong phòng thực nghiệm, đến nỗi sau này có người tử vong. Trong nhật ký còn ghi chép dự định của bố là ở nước ngoài mua cho cô một mảnh đất. Cố Sơ đọc tới đây thì đã hiểu ý nghĩa đằng sau hành động này, bố mẹ định chạy trốn.



Ngày xảy ra tai nạn, cô còn nhớ rất rõ, bố mẹ âm thầm dặn cô ra sân bay. Lúc đó trợ lý của bố đưa cho cô một chiếc vé máy bay, nói cả gia đình cô sẽ ra nước ngoài ở một thời gian. Nhưng chính vào lúc cô đang ngồi đợi họ thì nhận được tin họ gặp tai nạn.



Khi đọc được cuốn nhật ký đó thì cô đã hiểu, đó đâu phải lúc đi du lịch? Chẳng qua họ chạy ra nước ngoài mà thôi.



Thuốc mới xảy ra vấn đề trước bố mới bỏ ra cả một khoản tiền lớn với mong muốn bỏ trốn. Cố Sơ rất muốn tin rằng thật ra tất cả đều do có người hãm hại, thậm chí tin rằng cuốn nhật ký ấy được ngụy tạo. Nhưng cô hiểu, thật ra nhà họ Cố năm xưa đúng là đã làm chuyện không hay.



Cô hít sâu một hơi, cố gắng làm dịu bớt sự nặng nề trong lòng, rồi nhìn Hà Nại: “Tôi thấy lạ quá. Sao anh lại đột nhiên có hứng thú với chuyện gia đình của nhà họ Cố chúng tôi vậy?”.



~Hết~