Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 443 : Không thể thay đổi sự thật, chỉ có thể thay đổi tương lai

Ngày đăng: 01:50 30/04/20


Tần Tô dường như đã đoán trước được mục đích gặp mặt của anh, thế nên những lời nói này không khiến bà kinh ngạc. Hoặc có lẽ một người phụ nữ đã trải qua quá nhiều sóng gió đã sớm trở nên không gì lay chuyển được, bất cứ bão tố nào cũng không thể khiến bà mất bình tĩnh. Bà nhấp một ngụm rượu, sau đó nói: “Lúc đó, e là bố con sẽ phải đích thân tới tìm Cố Sơ để nói chuyện rồi”.



Lục Bắc Thần nhíu mày.



“Con phải hiểu suy nghĩ muốn bảo vệ danh dự Lục Môn của bố con, thế nên con không thể lấy Cố Sơ.” Tần Tô nhẹ nhàng nói, “Cho dù hai đứa có yêu nhau”.



Lục Bắc Thần trầm mặc một lúc, khi ngước lên giọng nói đã lạnh nhạt, “Con nghĩ lấy hay không lấy Cố Sơ chẳng liên quan gì tới danh dự của Lục Môn”.



Tần Tô nhìn anh.



Lục Bắc Thần đặt ly rượu xuống, “Nói cách khác, Lâm Gia Duyệt chẳng qua chỉ là cái cớ của bố. Chỉ cần người con lấy không phải Cố Sơ mà là bất kỳ cô gái nào khác, bố đều không phản đối, đúng không?”.



Nét mặt Tần Tô nhuốm chút nặng nề, “Con…”.



“Ân oán giữa hai nhà Cố Lục con biết từ lâu rồi.” Lục Bắc Thần đáp thẳng thừng.



Câu nói này quả thực nằm ngoài dự liệu của Tần Tô. Bà hơi sững người, nhìn anh một lúc mới bình tĩnh lại, “Sao con có thể biết được?”.



“Nếu con đã quay về thì có những chuyện ắt phải điều tra cho tỏ tường.”



Tần Tô có vẻ suy tư, “Con bắt đầu nghi ngờ bố con từ lúc nào?”.



“Khi con biết năm xưa ông ấy vốn không cung ứng tiền vốn cho tập đoàn Kiến Khoa.”



“Lý do bố con đưa ra rất hoàn chỉnh.”



“Dì cũng nói đó thôi, chỉ là cái cớ.” Lục Bắc Thần bình thản tiếp lời, “Không phải sự thật”.



Lục Bắc Thâm nhìn hai người họ, không hiểu, “Rốt cuộc sự thật là gì?”.



Tần Tô không giải thích, Lục Bắc Thần cũng không định nói với nó.
“Giờ nó là nhà em.”



Lục Bắc Thâm ngán ngẩm thở dài, “Em đã nói là em không nhận mà”.



“Cho em thì em cứ nhận lấy, nói nhiều làm gì?” Anh cố tình nghiêm giọng.



Lục Bắc Thâm đáp, “Có khi em phải cho anh xem mấy cái tài khoản em sở hữu. Bao năm nay bố ra sức đập tiền lên người em, ngoài việc mất đi tự do”.



“Hai chuyện không liên quan.” Lục Bắc Thần rất cố chấp, nhưng phần nhiều là tâm lý muốn bù đắp.



“Hay là em có thể mua chung một chỗ làm quà cưới cho anh?”



“Cảm ơn em.” Lục Bắc Thần cười, “Mặc dù anh hy vọng em có thể ở lại Thượng Hải nhưng không có nghĩa anh muốn chung sống cùng em”.



Lục Bắc Thâm nhìn anh, “Anh có biết câu nói này gây tổn thương đến mức nào không?”.



Lục Bắc Thần tủm tỉm cười.



“Này, anh đang sợ gì?” Lục Bắc Thâm ở ngoài đúng là yên tĩnh như tranh, nhưng trước mặt Bắc Thần vẫn biết đùa cợt.



“Anh có gì phải sợ chứ?”



“Không dám ở chung một khu nhà với em, chắc là sợ Cố Sơ nhận nhầm người chứ gì?”



“Lục Bắc Thâm, em lải nhải thêm câu nữa là xuống xe đấy.”



Lục Bắc Thâm cố nhịn cười…



~Hết~