Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 446 : Chim sẻ đứng sau

Ngày đăng: 01:50 30/04/20


Khi Lục Bắc Thần lái xe tới phòng thực nghiệm, Ngư Khương và mọi người đều đã đợi sẵn. Bốn thi thể được xếp hàng thẳng tắp, nhiệt độ xung quanh lạnh lẽo. Sau khi được giải phẫu, bốn thi thể này đã cung cấp đủ mọi manh mối có giá trị, vốn dĩ họ định trả về cho thân nhân để mai táng, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.



Người bảo tồn thi thể là người được La Trì quan tâm nhất, vì người này rất có khả năng chính là mấu chốt của vụ án. Bốn thi thể này sở dĩ được giữ nguyên vẹn, thậm chí điều khiến người ta sửng sốt là ngoại trừ Ngải Hân, ba cái xác còn lại đều gần như không thối rữa, tất cả đều nhờ cách thức bảo tồn thi thể.



Trước đó, Lục Bắc Thần đã tiến hành kiểm tra và nghiên cứu cách giữ xác bằng chất bảo quản, cuối cùng có được kết luận là người này nhất định vô cùng hiểu biết về dược lý y học.



Bốn thi thể, ngoài việc được quét lớp chất bảo quản ra thì ngay cả đại não hay nội tạng cũng đều được tiến hành bảo quản. Khi Lục Bắc Thần được nhận thi thể, thì trên thi thể có mấy chỗ bị thương, thông qua việc so sánh đối chiếu vết thương và giải phẫu sau này, đã phát hiện ra kỳ thực chất bảo quản được đi vào bằng chính những miệng vết thương này. Thêm nữa diện tích tổn thương cực nhỏ, đường kính bằng phẳng, hoàn chỉnh, chỗ vết thương không có tình trạng lởm chởm, so le, có thể nhận ra đối phương có thủ đoạn rất thuần thục, bình thường người này có lẽ cũng là mẫu người bình tĩnh điềm đạm.



Bảy “ô cửa” của bốn thi thể được bị bịt chặt.



*Bảy “ô cửa” bao gồm mắt, mũi, miệng, lưỡi, hậu môn, tai và đường nước tiểu.



Thật ra đây là một hành vi gây nhiễu loạn.



Lục Bắc Thần từng điều tra những tài liệu liên quan, biết ở một số vùng quê tại Trung Quốc còn giữ nguyên tục mai táng nguyên sơ. Xuất phát từ sự kính trọng linh hồn, , trước khi được hạ táng, thi thể đều được tiến hành một số xử lý đặc biệt, trong đó quan trọng nhất là làm sao để giữ cho thi thể không bị mục.



Chặn hết bảy ô cửa của thi thể, nói theo cách của người đời trước là để linh hồn không bị phân tán, nhưng cũng có người nói đây là một cách để bảo tồn thi thể. Bất luận thế nào, hầu hết mọi người vẫn tin vào lý do trước hơn cả, đó là một sự an ủi tâm hồn.



Thế nên nếu xuất phát từ phong tục của người Trung Quốc, suy đoán thông qua cách thức xử lý thi thể thì người bảo tồn xác có lẽ cũng chỉ là một nông dân trên núi, chẳng qua là cách thức học được từ đời này truyền qua đời khác mà thôi.



Đây cũng là hoàn cảnh ban đầu bị cảnh sát hình sự bỏ qua.



Nhưng Lục Bắc Thần đã xét nghiệm chất bảo quản cùng những vật chất bị nhét vào, phát hiện ra trong lượng chất bảo quản hiệu quả cao ngoại trừ dầu thông với nồng độ cao còn xen lẫn một lượng lớn thành phần thuốc, cả thành phần và số lượng sử dụng đều được tính toán tỉ mỉ và chuẩn xác, nhiều hơn một chút sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả, ít đi một chút sẽ phá hỏng thành phần hóa học, đây không phải việc người nào cũng có thể làm được.



Ngoài ra những vùng nông thôn Trung Quốc lưu truyền truyền thống chôn cất thì trong lúc xử lý thi thể cũng sử dụng một số cách dân dã, thành phần chất bảo quản sử dụng cũng có một lượng lớn là thực vật, cùng lắm là dùng thêm thủy ngân, thường thì rất ít sử dụng thành phần hóa học của thuốc. Thế nên Lục Bắc Thần từng họp đột xuất với La Trì, trọng điểm điều tra người bảo tồn thi thể này.



Nhưng hôm nay, chất bảo quản của bốn thi thể đã mất hiệu quả.



Đây vốn không phải chuyện gì đáng làm ầm ĩ, vì kết quả hóa nghiệm thành phần chất bảo quản của Ngư Khương đã đưa ra được thời gian mất hiệu quả. Tuy nhiên chất bảo quản vừa mất đi hiệu quả, thi thể đã nảy sinh thay đổi.



Ngực của nạn nhân có những mảng đỏ đậm, cả bốn người đều như vậy, màu sắc thể hiện rất rõ nét, tuyệt đối khác với màu thi thể khi chất bảo quản mất hiệu lực.



Lục Bắc Thần mặc xong áo blouse, đeo khẩu trang và găng tay, đứng trước thi thể, giơ tay ra, “Dao giải phẫu”.



Ngữ Cảnh đưa dao cho anh.



Lưỡi dao bén nhọn quét qua thi thể lạnh cứng, bên dưới phần đỏ thẫm ấy là gan.



“Giống như phản ứng dược lý.” Ngư Khương đứng bên nhìn rất rõ, tỏ ra nghi hoặc.



Lục Bắc Thần rút ra một số mẫu, nói: “Cho anh kết quả nhanh nhất”. Rồi quay đầu dặn dò Ngữ Cảnh, “Lập tức thông báo cho cảnh sát La”.







Buổi chiều, có ca cấp cứu được đưa tới khoa thần kinh, nhất thời làm rối loạn kế hoạch tới thăm Tiếu Tiếu của Cố Sơ. Cô vội vã gọi cho Kiều Vân Tiêu nói rõ tình hình. Anh suy nghĩ rồi nói: “Cho anh địa chỉ đi”.



Cố Sơ vốn có chút ngần ngại, dẫu sao thì hiện tại Tiếu Tiếu cũng ở nhà của Cố Khải Mân. Mặc dù Cố Khải Mân không nói gì nhưng cô luôn cảm thấy ánh mắt Cố Khải Mân nhìn Kiều Vân Tiêu có vẻ kỳ lạ. Lần trước trong phòng bệnh của bác trai, cô cứ cảm giác có gì đó không ổn.



Bên phía phòng phẫu thuật đang giục, trong điện thoại Kiều Vân Tiêu cũng giục giã, Cố Sơ nhất thời không thể quan tâm cả hai phía, đành nói tạm địa chỉ của Tiếu Tiếu cho Kiều Vân Tiêu, dặn dò anh trước khi đến tốt nhất nên gọi báo cho Tiếu Tiếu một tiếng.



Kiều Vân Tiêu đồng ý.



Nhà của Cố Khải Mân rất gần bệnh viện, chỉ cách hai con đường, bình thường đi bộ mười mấy phút là tới. Đây cũng là căn nhà lúc trước Cố Khải Mân mua để tiện đi làm.


Khi từng ngón tay gầy chạm khẽ lên mặt cô, chúng hơi run rẩy. Cái lạnh trên gương mặt kích thích khiến anh run lên.



“Ấy, anh đừng chạm vào, cô ấy…”



Người giúp việc còn chưa nói hết câu, đã thấy Tiêu Tiếu Tiếu mở mắt. Vừa mới mở mắt, Kiều Vân Tiêu đã nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt cô, thậm chí là khiếp đảm. Anh sững người, sao lại như vậy?



Tiêu Tiếu Tiếu nhìn Kiều Vân Tiêu rất lâu mới nhận ra anh, ngay sau đó trở nên hoảng loạn, há hốc miệng, đột ngột hớp một ngụm khí khiến cô ho sặc sụa. Thấy vậy, Kiều Vân Tiêu vỗ lưng cho cô nhưng vừa chạm vào, cô đã đau đến nhăn mặt, ra sức xua tay với anh.



Kiều Vân Tiêu không hiểu cô bị làm sao, đành giơ tay giữa không trung, không dám động bừa.



Người giúp việc bước lên, “Anh à, anh mau ra ngoài đi. Còn không đi tôi sẽ báo cho anh Cố đấy”.



“Sao lại bị thương?” Kiều Vân Tiêu mặc kệ lời cảnh cáo của người giúp việc, chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Tiếu Tiếu.



Tiêu Tiếu Tiếu khó khăn lắm mới dứt cơn ho, nằm yên xuống rồi nhìn người giúp việc, “Đây là bạn tôi, chị cứ ra ngoài đi”.



Nghe vậy, bà ấy cũng yên tâm, gật đầu rồi đi ra khỏi phòng ngủ.



Kiều Vân Tiêu nhìn cô mãi, nhíu mày rất chặt.



“Không cẩn thận bị ngã.” Tiêu Tiếu Tiếu khẽ đáp.



Kiều Vân Tiêu im lặng, vẫn chỉ nhìn cô.



“Thật mà.” Tiêu Tiếu Tiếu muốn cười với anh nhưng vết thương bên mép đã tước đoạt quyền này, cô chỉ có thể khẽ nhếch môi.



“Ngã ở đâu? Ngã thế nào?” Kiều Vân Tiêu rõ ràng không tin, cau mày chất vấn.



Tiêu Tiếu Tiếu liếm đôi môi khô khốc, nghĩ mãi không nói được gì. Kiều Vân Tiêu nhìn thấy cô mà lòng đau như dao cắt, chợt nhớ tới lần cánh tay cô bị thương, rồi nhìn dáng vẻ trước mắt, một khả năng nảy sinh.



Anh sát lại gần cô, nhấn mạnh, “Có phải là Cố Khải Mân không?”.



Cả người Tiêu Tiếu Tiếu căng ra, rõ ràng đang né tránh ánh mắt anh, “Em… không hiểu anh đang nói gì”.



Kiều Vân Tiêu là một thương nhân, khả năng quan sát đâu có tệ. Anh nắm chặt tay lại, ánh mắt bốc hỏa, “Bại hoại!”.



“Không phải…”



Kiều Vân Tiêu không nghe cô giải thích nữa, tung chăn ra, thẳng thừng bế cô lên. Tiêu Tiếu Tiếu không ngờ anh làm vậy, kêu lên một tiếng nhưng làm động tới phần xương bị thương, khiến cô đau chảy cả mồ hôi.



“Em cố nhịn nhé.” Kiều Vân Tiêu cũng đã biết được chỗ bị thương nặng nhất của cô, hơi dịch cánh tay điều chỉnh vị trí rồi bế cô ra khỏi phòng ngủ.



“Mau thả em xuống đi!” Tiêu Tiếu Tiếu yếu ớt phản bác.



Kiều Vân Tiêu nhíu mày, không lên tiếng.



“Kiều Vân Tiêu!” Tiêu Tiếu Tiếu sốt ruột, gọi to một tiếng.



Người giúp việc thấy vậy định chặn nhưng Kiều Vân Tiêu ngay lập tức quát lên, “Mở cửa!”.



Khiến bà ta sợ hãi đành phải làm theo…



~Hết~