Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 454 : Lục Bắc Thần, em sẽ lấy anh
Ngày đăng: 01:50 30/04/20
Từ trước tới nay Cố Sơ vẫn luôn cho rằng bến Thượng Hải có gì tình cảm, cho dù là một đêm hè với rất nhiều cặp đôi tay trong tay, vai sát vai. Cô nghĩ đây là một thành phố có vô vàn bộ mặt, có thể là một Thượng Hải phồn hoa lại cũng có thể là một đô thị cổ kính, vừa mang vẻ diêm dúa cao sang vừa có vẻ cam chịu, bình lặng. Giống như bến Thượng Hải, cô đi từ nhỏ cho tới lớn, những điều con sông Hoàng Phố này chứa đựng đâu chỉ là nét xa hoa mà du khách thập phương trông thấy?
Lục Bắc Thần khoác chiếc áo mỏng lên vai cô, mặc dù tối nay còn nóng nhưng đã là lập thu.
Rời khỏi căn nhà ồn ào, họ lại đắm mình vào một không khí sôi động khác. Thượng Hải dư thừa nhất là sự náo nhiệt.
Trước khi Lục Bắc Thần ra nước ngoài trị liệu, hai người họ cũng từng tới đây tản bộ, nhưng chỉ là thi thoảng, một là vì ở đây đông đúc, hai là vì anh cũng rất bận. Nhưng Cố Sơ hiểu rõ lý do căn bản nhất là vì tâm trạng của những ngày đó. Khi ấy trong lòng cô luôn có một Lục Bắc Thâm chắn ngang, bến Thượng Hải là một địa điểm hẹn hò của họ thời đại học, mỗi lần cùng Lục Bắc Thần đi qua đây, cô lại bàng hoàng.
Bây giờ đã khác, mọi điều đã trở nên sáng tỏ.
Năm năm trước, cô và anh nắm tay vui đùa ở đây, năm năm sau cô vẫn khoác tay anh, yên lặng đứng đây ngắm phồn hoa nhân thế.
Nghĩ tới đây, Cố Sơ bất giác dựa vào người anh, khẽ thở dài: “Cảm giác này thật tuyệt”.
Phải, được ở bên cạnh người đàn ông mình yêu như thế này thật tuyệt.
Lục Bắc Thần theo đà ôm chặt lấy cô rồi cười khẽ: “Dễ dàng thỏa mãn vậy sao?”.
“Đúng vậy.” Cố Sơ nép vào lòng anh, “Anh được quá nhiều người thương nhớ, được một ngày chỉ có em và anh như tối nay thật tuyệt”.
Lục Bắc Thần hơi nhướng mày, “Hình như tối nào chúng ta cũng ở riêng với nhau mà”.
Cố Sơ dừng bước, níu lấy cổ anh, “Ở trong lòng anh, em trai anh quan trọng hơn em”.
Câu nói của cô khiến Lục Bắc Thần bật cười, “Hai người sao có thể so sánh được”.
“Thế nếu em và anh ấy cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước?” Cô cố tình làm khó anh.
Anh không cần suy nghĩ, “Dĩ nhiên là cứu em”.
Cố Sơ phì cười, “Vì Lục Bắc Thâm biết bơi chứ gì?”.
“Không phải.” Lục Bắc Thần tỏ ra nghiêm túc, “Vì nó sợ nước nên chẳng bao giờ lại gần nước đâu”.
Cố Sơ giơ tay đánh vào người anh.
Anh cười sảng khoái, giữ chặt lấy cổ tay cô, nói: “Đây vốn là một câu hỏi không có thật”.
“Anh chẳng quan tâm tới em.” Cố Sơ khẽ quát, “Tình địch của em từ Lâm Gia Duyệt tới Chloe rồi giờ tới em trai anh, từ đàn bà tới đàn ông, thật là đáng ghét!”.
“Em không rõ khuynh hướng của anh hay sao?” Lục Bắc Thần vẫn nắm chặt tay cô không buông, cười hỏi.
“Trước đây thì rõ.” Cố Sơ giằng ra mấy lượt không được, cuối cùng cũng đành thôi, “Bây giờ, những người đàn ông đẹp trai bên cạnh anh càng ngày càng nhiều, em bắt đầu không chắc chắn rồi”.
Lục Bắc Thần kéo tay cô lại, ép cô ôm mình, cố tỏ ra nghiêm túc, “Xem ra sau này anh phải cố gắng hơn nữa rồi”.
“Hay là… em định bỏ anh đi?” Hơi thở của Lục Bắc Thần hơi gấp, “Giống như năm năm trước?”.
Anh hơi nhíu mày, nhưng một sự hoảng loạn vừa ánh lên trong đôi mắt. Cố Sơ nhìn thấy rất rõ, trái tim chợt sửng sốt, vội vàng giải thích, “Không phải, em sẽ không rời xa anh”, rồi cô lại ôm anh thật chặt, “Bắc Thần, em sẽ không rời xa anh nữa đâu. Đúng là em do dự nhưng anh biết rõ vì sao mà”.
Lúc ấy tâm trạng của Lục Bắc Thần mới dịu đi. Anh thấp giọng nói: “Hãy lấy anh, đừng do dự”.
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Anh cất giọng kiên quyết, “Năm năm trước, anh từng cầu xin em hãy tin anh. Năm năm sau anh cũng sẽ đưa ra một yêu cầu tương tự. Hãy tin anh, giao cho anh giải quyết”.
Trái tim Cố Sơ đập dữ dội, lưỡi cũng run rẩy. Cô muốn nói với anh mình yêu anh nhường nào, cũng muốn nói với anh thật ra cô sợ nhất làm ảnh hưởng tới mối quan hệ giữa anh và người nhà họ Lục… Mọi mâu thuẫn tâm lý giống như đang có mấy con người đánh nhau kịch liệt bên trong. Nhưng trong mắt cô chỉ có đôi mắt anh. Anh ngắm cô, không chớp mắt, sau lưng anh là thành phố phồn hoa, xa xa nữa, chữ “Marry me” đang đung đưa trên màn hình.
Bao nhiêu lời nói xoay tròn trên đầu môi, cuối cùng cô lại đi theo tâm nguyện tận đáy lòng, gật đầu thật mạnh.
Đôi mắt Lục Bắc Thần sáng rực lên, khi nói miệng còn lắp bắp: “Em… Em đồng ý rồi hả?”.
Cô không nhịn cười, lần này cô lên tiếng một cách kiên quyết, “Phải, em đồng ý. Lục Bắc Thần, em phải lấy anh”.
Lục Bắc Thần cũng bật cười, một lúc sau đưa một tay lên ôm cô thật chặt.
Mọi người xung quanh xì xào: Thấy chưa, chính là đôi kia.
Không có một màn cầu hôn hoành tráng, không có đám đông vỗ tay rầm rầm như trong phim, nếu có thì chỉ có một Lục Bắc Thần vì quá kích động mà ôm cô chặt tới nỗi cô suýt tắt thở.
“Lục Bắc Thần…”
“Ừ?”
“À… Anh buông em ra chút đi, chúng ta từ từ nói chuyện.”
“Không buông.”
“Ý của em là… em sắp ngạt thở rồi.” Cố Sơ nói.
Lúc ấy Lục Bắc Thần mới hiểu ra, lập tức buông tay.
“Chỉ có một chiếc chìa khóa thôi hử?” Cố Sơ lắc lư chiếc chìa khóa nơ trước mặt anh.
Lục Bắc Thần ngẩn người, lát sau mới “á” một tiếng: “Thì sao?”.
“Một màn hình dán đầy ảnh hai chúng ta, một chiếc chìa khóa điện tử chìa biết là giả hay thật. Lục Bắc Thần, anh cầu hôn đơn giản thật đấy.” Cố Sơ nhướng mày, cố tình nói.
~Hết~