Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 460 : Những thay đổi kỳ quái
Ngày đăng: 01:50 30/04/20
Cùng là một ngày nắng đẹp, Cố Khải Mân chưa chắc đã cảm thấy dễ chịu.
Hắn bị Kiều Vân Tiêu đưa tới một nơi, nhốt suốt cả một đêm, muốn trốn ra nhưng ngoài cửa lại có mấy tay vệ sỹ, người nào người nấy cũng cao hơn hắn hẳn một cái đầu, hệt như bị một ngọn núi sừng sững chắn lối, không có đường thoát. Kiều Vân Tiêu cũng không bảo các vệ sỹ làm gì hắn ngoài mấy cú đấm ở trên xe. Cố Khải Mân điên cuồng gào thét cả một đêm, tới ngày hôm sau đã rũ rượi.
Khi Kiều Vân Tiêu xuất hiện trở lại, Cố Khải Mân lao về phía anh, gầm gào như một con thú bị nhốt trong cũi, “Tao sẽ kiện mày, bắt giam người trái phép!”.
Kiều Vân Tiêu ngồi xuống sofa, châm thuốc lên, mỉm cười, “Bác sỹ Cố, bây giờ cửa đang mở, anh có thể đi bất kỳ lúc nào, tôi hoan nghênh anh cứ thoải mái kiện cáo”.
Cố Khải Mân nhìn anh đầy cảnh giác.
Một tập phong bì được đập “bộp” xuống trước mặt hắn. “Đã suy nghĩ kỹ chưa, ký tên đi.”
“Không bao giờ!” Cố Khải Mân hằn học bổ sung thêm, “Đừng có mơ!”.
Kiều Vân Tiêu nhàn nhã nhả khói thuốc, “Anh muốn trở mặt với Tiếu Tiếu cũng nên cân nhắc xem mình là ai. Bác sỹ Cố, nắm đấm của anh không chỉ vung lên người một mình Tiếu Tiếu chứ hả?”.
Cố Khải Mân sững người, hỏi lại theo phản xạ rất nhanh, “Mày có ý gì?”.
“Để có thể ra tòa làm chứng chưa chắc đã cần tới Tiếu Tiếu. Bác sỹ Cố, tôi ít nhiều vẫn có khả năng bảo vệ một người. Tới ngày đó, mẹ của Thiên Thiên, cũng tức là mẹ ruột của con trai anh sẽ chấp nhận ra tòa vạch trần cái ‘sở thích’ của anh.” Kiều Vân Tiêu nói rất thản nhiên, “Tới lúc đó Tiêu Tiếu Tiếu chỉ cần đề nghị đơn phương ly hôn là có thể được thụ lý”.
“Cái gì? Mày…” Cố Khải Mân gào to. Hắn không ngờ Kiều Vân Tiêu lại thuyết phục được mẹ của Thiên Thiên.
“Một người khi đang rất cần tiền sẽ không quá cố chấp.” Kiều Vân Tiêu cười nhạt, “Hơn nữa, cô ấy cũng rất thông minh, chuyện gì đáng làm cô ấy đều biết rõ”.
Cố Khải Mân cuộn chặt tay lại, mặt tái xanh.
“Tôi xưa nay không sợ làm ầm ĩ. Ví dụ như anh nói dối Thiên Thiên là con nuôi của anh, rồi lại ví dụ như anh ở ngoài ra cái vẻ bác sỹ tốt, ngụy quân tử, về nhà thì lại mang khuynh hướng bạo lực, trước khi kết hôn làm người ta ễnh bụng lên lại không chịu trách nhiệm… Tất cả những việc làm này sẽ trở thành tin đồn lề đường về bác sỹ Cố Khải Mân, muốn nhiều bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Trán Cố Khải Mân gồ lên những gân xanh, nghiến răng ken két, “Kiều Vân Tiêu, coi như mày giỏi!”.
“Thế nào? Anh đã suy nghĩ kỹ chưa?” Kiều Vân Tiêu chầm chậm nói, “Đừng có quên, anh bị bắt cóc ra khỏi bệnh viện, không xuất hiện trong một thời gian quá dài, các đồng nghiệp của anh sẽ sinh nghi. Lỡ như có vị đồng nghiệp nào quan tâm anh quá mức lại báo cảnh sát thì chuyện này anh có muốn giấu cũng khó đấy”.
Cố Khải Mân giận dữ lườm anh, hệt như một con sói hoang đã bị ép tới bờ vực thẳm, đôi mắt phát ra tia sáng xanh phẫn nộ. Hai người cứ giằng co một lúc lâu như vậy, cuối cùng hắn cũng thỏa hiệp, “Bút”.
Kiều Vân Tiêu bật tay một cái, người vệ sỹ đứng ngoài cửa bước lên. Anh ra lệnh, “Phục vụ anh Cố đây ký tên”.
Cố Sơ biết anh đang cố nén giận. Một người đàn ông không bao giờ nghe giải thích và viện cớ giờ lại ép La Trì lý giải, có thể thấy ở trong lòng anh Bắc Thâm quan trọng nhường nào. Cô tin rằng La Trì cũng hiểu điểm này. Anh ấy lau mồ hôi, ra hiệu bằng ánh mắt cho hai đồng nghiệp.
Các đồng nghiệp gật đầu, vừa định ra ngoài thì bị La Trì gọi giật lại.
“Có thuốc lá không?” La Trì cuộn đầu lọc lại rồi ném vào thùng rác.
Một trong hai người đưa cho anh ấy bao thuốc. Cố Sơ nhận ra loại thuốc này, năm ngoái cô từng mang đi bán. La Trì đón lấy, ngạc nhiên: “Vẫn loại năm ngoái à?”.
Người đồng nghiệp gật đầu, “Các anh em bên mình thường ngày bận rộn chẳng có thời gian hút”.
“Còn hút được không?” La Trì chau mày.
“Dạ được, chưa quá hạn.”
La Trì bèn xua tay.
Sau khi họ đi khỏi, anh ấy giơ hộp thuốc lá lên trước mặt Cố Sơ, “Nhờ phúc của em, của Cục Cảnh sát không lo hết thuốc hút”.
Lúc ấy Cố Sơ mới biết số thuốc năm xưa đi đâu về đâu.
La Trì rút một điếu đưa cho Lục Bắc Thần, anh không nhận vẫn chỉ nhìn anh ấy không rời khiến anh ấy bối rối. Cố Sơ làm người giảng hòa, “Em còn ngồi đây mà, định coi em làm máy lọc không khí cho hai anh đấy à?”.
La Trì gượng cười, cũng không hút nữa.
“Từ lúc ở nhà đi, cậu ấy chưa như vậy, rất bình thường.” La Trì chủ động nói rõ tình hình, “Ở đây khoảng một tiếng chẳng nói năng gì rồi thành ra như vậy”.
Lục Bắc Thần vẫn lẳng lặng nghe.
La Trì sốt ruột, giơ tay thề thốt, “Có trời đất làm chứng, tôi thật sự không làm gì cậu ấy cả. Cậu ấy là em trai cậu, nhìn mặt cậu ấy khác gì nhìn mặt cậu đâu, tôi có thể ra tay thô lỗ được sao? Cậu không tin vẫn còn CCTV, cậu có thể xem lại”.
Cố Sơ tuyệt đối tin tưởng La Trì. Đối mặt với một gương mặt giống Lục Bắc Thần y như đúc, là bạn ai cũng sinh lòng trắc ẩn. Mà Lục Bắc Thần cũng vậy nên không kiểm tra lại, sự chán ghét trong ánh mắt cũng tan dần, “Tại sao lại như vậy chứ?”.
~Hết~