Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 470 : Anh nuôi em
Ngày đăng: 01:50 30/04/20
Trước khi cưới, khoảng thời gian Tiêu Tiếu Tiếu còn chưa tỏ tình với Kiều Vân Tiêu, cô luôn lợi dụng Cố Sơ và Lăng Song để được gặp mặt anh, nhất là hồi đại học. Cố Sơ và Kiều Vân Tiêu đều là con nhà giàu nên những mối quan hệ của họ đều không giống mọi người. Những bạn bè của họ nổi tiếng với sự trẻ trung và đỏm dáng. Về lý mà nói, Tiếu Tiếu chẳng đủ trình độ hòa nhập vào vòng tròn ấy, nhưng vì có Cố Sơ và Kiều Vân Tiêu, cô đã cảm thấy vòng tròn ấy không còn quá thần bí nữa.
Cô còn nhớ rõ lần đầu tiên cùng Cố Sơ tới quán bar, chính là lần Cố Sơ bá vai cô, giới thiệu với đám bạn của cậu ấy rằng: Này, đây là người chị em ngủ ngay phía dưới tôi – Tiếu Tiếu. Sau này cậu ấy sẽ chơi chung với chúng ta, mấy người đừng có mà bắt nạt cậu ấy đấy.
Có người trêu đùa: Cố đại tiểu thư, kiểu giới thiệu của cậu khiến người ta liên tưởng xa xôi đấy, chuyển hứng thú sang con gái rồi à? Cậu bảo cậu chủ Kiều của chúng ta biết giấu mặt đi đâu? Một giây sau, Cố Sơ đã hùa vào thành một đám với những người đó. Vẫn là Kiều Vân Tiêu cùng cô trải qua buổi tối náo nhiệt ấy. Anh hỏi cô: Cô nhóc, em uống được rượu không? Cô lắc đầu. Kiều Vân Tiêu bèn cười, gọi cho cô không ít nước hoa quả rồi nói: Thích uống loại nào thì uống.
Cô cảm thấy Kiều Vân Tiêu không giống với đám con nhà giàu kia, trên người anh có thêm sự quý phái, không như họ, cậy nhà mình có chút tiền là đi khắp nơi trêu ghẹo gái. Tối ấy có không ít những cô gái da dẻ như có thể vắt ra nước tới bắt chuyện với anh, đôi mắt anh chỉ dán vào Cố Sơ rồi nói với cô: Em là bạn của Tiểu Sơ, anh phải trông chừng em, để mất em, Tiểu Sơ giết anh không chừng.
Hồi đại học, có rất nhiều lần đi nhờ xe của Kiều Vân Tiêu tới tận khi đi làm. Vì không còn tầng quan hệ là Cố Sơ, cô, Lăng Song và Kiều Vân Tiêu cũng chỉ thi thoảng liên lạc. Vì vậy, số lần Kiều Vân Tiêu tới nơi ở của cô đếm được bằng đầu ngón tay.
Hôm nay, Kiều Vân Tiêu đường hoàng tới đây với danh nghĩa giúp cô dọn dẹp nhà cửa. Sau khi công ty dọn nhà đi khỏi, anh bắt đầu bóc dần từng thùng một. Cô ái ngại, nói với anh không cần làm vậy. Anh chỉ vào xương sườn của cô, “Phải mất một thời gian nữa mới bình phục được, lẽ nào khoảng thời gian này em định ngủ trên sofa?”.
Tiêu Tiếu Tiếu cắn môi, chỉ còn biết nói cảm ơn.
Kiều Vân Tiêu ngao ngán nhìn cô nhưng cũng không nói thêm gì nhiều, vẫn lấy từng thứ một trong thùng ra rồi sắp xếp theo sự dặn dò của cô. Tiêu Tiếu Tiếu trở thành một người nhàn nhã, chỉ cần cử động cơ miệng là được. Kiều Vân Tiêu làm việc rất nhanh lẹ, chẳng mấy chốc mấy chiếc thùng đã rỗng không. Trong phòng không bật điều hòa, mở cửa sổ để thoáng mát bay bụi. Hôm nay Kiều Vân Tiêu ăn mặc rất thoải mái, quần bò áo phông, lúc dọn đồ, mồ hôi chảy dọc sống lưng, chiếc áo cũng dính chặt vào ngực anh.
Bận rộn xong, áo anh vừa ướt vừa bẩn. Tiêu Tiếu Tiếu rất áy náy, vội nói với anh: “Anh vào tắm qua đi”.
Kiều Vân Tiêu tự nhìn lại quần áo của mình rồi nói: “Thôi, ở chỗ em cũng không có quần áo thay giặt”.
Đúng là không có.
Tiêu Tiếu Tiếu ngẫm nghĩ rồi nói: “Cứ giao cho em, anh không cần lo”.
“Không cần đâu, như anh nói đó, em đã nắm được điểm yếu của anh ta, cá là anh ta cũng không dám làm gì. Đuổi anh ta đi quá nghiêm trọng, anh can dự vào sẽ bị người ta nói ra nói vào.”
“Em cảm thấy anh sợ mấy tin gièm pha đó sao?” Kiều Vân Tiêu cười.
Tiêu Tiếu Tiếu cụp mắt xuống, “Em sợ”.
“Người khác thích nói gì thì nói, cùng lắm thì em không làm gì nữa, anh nuôi em.” Kiều Vân Tiêu đập bàn.
Tiêu Tiếu Tiếu ngây người nhìn anh, rõ ràng đã hết hồn vì câu nói của anh.
Lần này Kiều Vân Tiêu không ngượng ngập, nghiêm túc nhìn cô, “Anh nói thật đấy”.
Rất lâu, Tiếu Tiếu không nói gì cả. Cô nhìn anh mãi rồi từ từ quay đi, đứng dậy, “Đi thôi, em mời anh ăn cơm”.
“Tiếu Tiếu…”
Nhưng Tiêu Tiếu Tiếu không còn nghe anh nói nữa, quay ngay về phòng thay quần áo.
…
Sau khi đưa Cố Sơ và La Trì đi, Lục Bắc Thần quay ngược về phòng. Lục Bắc Thâm vẫn đang chậm rãi ăn, lại trở thành một người mỹ nam tử yên ắng như xưa. Anh bước vào, đóng cửa lại, kéo ghế ngồi xuống, giơ tay xem giờ rồi nói: “Còn hai mươi phút nữa người của Cục Công an sẽ tới. Bắc Thâm, lẽ nào em không định nói gì đó với anh sao?”.