Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 478 : Người biến mất là ai?
Ngày đăng: 01:50 30/04/20
Nạn nhân là một cô gái mới ngoài hai mươi, có lẽ lên chuyến xe này để đi hẹn hò, cũng có lẽ đang trên đường đi phỏng vấn… Tóm lại, một cuộc đời tươi đẹp chỉ mới vừa bắt đầu, vậy mà bây giờ phải nằm lại đây.
Một chiếc xe con quặt gấp, đâm phải một chiếc xe buýt, trên xe có tổng cộng mười ba hành khách, năm người bị thương nhẹ, bốn người gãy xương nặng, bốn người cần cấp cứu khẩn cấp. Chủ của chiếc xe con bị thương nặng, hiện đang hôn mê, được chuyển vào phòng cấp cứu cùng một bệnh nhân khác.
Khi Cố Sơ tới kịp bệnh viện, nhìn thấy đâu đâu cũng là người thân của các nạn nhân, họ cùng nhau gào khóc thảm thiết. Cô khẩn trương thay quần áo mổ rồi vào phòng phẫu thuật. Các bác sỹ khác đều đã có mặt, vụ tai nạn này khiến họ đồng thời phải tiến hành năm ca phẫu thuật, các bác sỹ xin nghỉ ngày hôm nay đều được gọi gấp tới bệnh viện, không sót một ai. Cố Sơ gần như là người cuối cùng. Không còn cách nào khác, cô đã cố hết sức rồi. Tính mạng là quan trọng, sau khi nhận được điện thoại, cô không dám chậm trễ dù chỉ một phút. Lục Bắc Thần lái xe gần như phóng vù vù, thậm chí liên tục vượt hai lần đèn đỏ.
Mặc dù có khẩu trang che mặt, nhưng Cố Sơ vẫn cảm nhận được rõ rệt vẻ không vui của Cố Khải Mân. Cô cũng chẳng có cách nào ngụy biện cho mình. Bác sỹ như phụ mẫu, khi đối mặt với tình huống căng thẳng không khác gì đánh trận, tới muộn là tới muộn, trên chiến trường không có chỗ cho quá nhiều lời viện cớ. Nhưng Cố Khải Mân cũng không nói gì cô. Các bác sỹ ở các khoa khác cũng nhanh chóng sắp xếp nhân sự. Cố Sơ tiếp nhận một nạn nhân mà tim, xương sống, xương cổ đều bị tổn thương nghiêm trọng.
Tình huống có nhiều ca mổ cùng tiến hành một lúc không phải Cố Sơ chưa từng trải qua, nhưng lần này là lần đầu cô hợp tác với các khoa khác với tư cách bác sỹ khoa thần kinh độc lập, trước đây chỉ tham gia với tư cách là trợ lý mà thôi, nên ít nhiều cô có chút căng thẳng. Việc này rõ ràng không phù hợp quy định, mặc dù nhiệm vụ phân công cho cô không quá nặng nề, hơn nữa cô rất chắc chắn mình có thể hoàn thành nhiệm vụ. Không thể không thừa nhận lần này quá thiếu nhân lực, các ca mổ khác còn chiếm nhân sự của khoa thần kinh, cả sáng lẫn chiều không có một bác sỹ nào thảnh thơi.
Trong ca mồ, Cố Sơ liếc nhìn Tiếu Tiếu. Cậu ấy vốn dĩ thứ hai mới tới làm cũng đã tới trước để giúp sức. Cậu ấy không cười, với tư cách là một bác sỹ chính bên bàn mổ khác, trông cậu ấy cực kỳ lạnh lùng. Cố Sơ bất chợt nhớ lại lời Kiều Vân Tiêu từng nói, rồi lại đưa mắt nhìn Cố Khải Mân. Anh ta và Tiếu Tiếu không mổ chung một bàn mà chia ra làm việc. Anh ta phụ trách bàn mổ của người tài xế xe riêng, nghe nói bị thương rất nghiêm trọng.
Không cho phép nghĩ quá nhiều về chuyện hai người họ, Cố Sơ nhanh chóng tập trung vào ca cấp cứu căng thẳng. Trong phòng mổ sinh tử gần kề, ai ai cũng đang giành giật từng giây từng phút cùng thần Chết.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, Lục Bắc Thần đứng dựa vào cửa sổ, hai tay đút túi quần, mấy lần lục bao thuốc ra rồi lại nhét vào. Người của tổ chuyên án cũng đã tới từ lâu, La Trì ra ngoài hút điếu thuốc rồi đi vào, trên người vẫn còn nguyên mùi thuốc lá.
“Tối qua tên Hà Nại đó lén lút đi gặp một người.” La Trì đứng kế bên anh, lưng dựa vào vách tường. “Thông minh lắm, biết chúng ta theo dõi, vài lần là đã cắt được đuôi trinh sát”.
Lục Bắc Thần im lặng, nhìn chằm chằm ngọn đèn phòng cấp cứu, gương mặt vừa bình thản vừa thâm sâu.
La Trì vòng qua anh, đứng trước cửa sổ, xoay lưng về phía phòng mổ, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. “Tối qua gặp ai đó, sáng nay đã gặp tai nạn, còn liên lụy tới hành khách, trông thì cực kỳ giống sự cố ngoài ý muốn, thực tế, trực giác nói cho tôi biết chuyện này không đơn giản như vậy.”
“Cậu muốn nói gì?” Lục Bắc Thần hờ hững lên tiếng.
Chết rồi!
Đó đâu phải Lục Bắc Thần?
Người thật sự biến mất là Lục Bắc Thần, người đang đứng kia mới là Lục Bắc Thâm!
Hôm nay hai anh em họ ăn mặc khá giống nhau. Nếu không dùng màu của quần Âu để phân biệt, La Trì rất dễ nhầm lẫn. Anh nhớ rất rõ, Lục Bắc Thần mặc quần màu đen. Còn người phía xa kia đang mặc chiếc quần màu xanh đậm.
La Trì bỗng hoảng sợ. Lục Bắc Thần đi đâu rồi?
…
Giờ này, quán café không đông lắm, chỉ có lác đác vài người khách đang ngồi.
Ánh nắng êm dịu như sữa bò, hắt qua khung cửa sổ đầy dây thường xuân, tràn vào quán. Một bàn tay trắng trẻo thon gọn từ tốn bưng tách café lên, chiếc đồng hồ trên cổ tay rất tinh xảo và xa hoa, thể hiện rõ thân phận của người đeo nó.
Cô tao nhã thưởng thức, nhẹ nhàng nhấp thử, bờ môi hồng nếm được dư vị nhưng không hề chạm vào miệng cốc. Đặt chiếc tách xuống, cô nhìn giờ. Đúng lúc này cửa quán bật mở, một tiếng chuông gió lanh lảnh rót vào tai. Cô ngước mắt, sau khi nhìn thấy người đàn ông cao lớn bước đến thì chợt mỉm cười.
Anh đứng ngược chiều ánh sáng, sắc mặt điềm đạm khiến cô liên tưởng tới đại dương rộng lớn, im lìm mà đầy rẫy hiểm nguy. Từ rất lâu rồi, cô đã biết rõ, người đàn ông này có một đôi mắt không thể thâm độc hơn và một bộ óc mạnh mẽ, trí tuệ.
Đợi anh ngồi xuống, cô mới cười khẽ, “Em còn tưởng anh vĩnh viễn không bao giờ tới tìm em nữa”.