Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 486 : Hy vọng chỉ là một giấc mơ

Ngày đăng: 01:51 30/04/20


“Em chắc chứ?” Ngữ điệu của Lục Đông Thâm vẫn bình tĩnh từ đầu tới cuối.



“Vâng.” Lục Bắc Thần cũng đáp nhẹ nhàng, “Em cần biết tất cả những chuyện Lục Môn từng làm”.



Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, Lục Bắc Thần nắm chặt di động, một tay chống lên cửa kính. Anh cắn chặt răng, tim căng lên, ngâm ngẩm đau. Những ngón tay chống lên cửa đang run lẩy bẩy, anh không thể kiểm soát được. Tách trà kia đã nguội từ lâu, mùi hương thoang thoảng không còn, chỉ còn lại bầu không khí lạnh lẽo.



Một bàn tay nhẹ nhàng kéo bàn tay đang run lên của anh lại, đan chặt, mang lại cho anh hơi ấm. Anh quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt của Cố Sơ.



Căn phòng quá yên ắng, tới độ có thể khiến cô nghe được nội dung cuộc nói chuyện. Cô siết chặt tay anh, hỏi khẽ: “Một khi những lời Hà Nại nói là sự thật thì anh biết rất rõ mục đích bố anh làm vậy, phải không?”.



Lục Bắc Thần vẫn phải cảm ơn cô khi nói những lời này đã chừa cho anh đường lui. Anh dựa bên cạnh cửa sổ, kéo cô vào lòng, ôm cô một lúc lâu mới cất giọng khàn khàn: “Sơ Sơ, anh xin lỗi”.



Trái tim cô thắt lại. Cô không ngẩng lên, vẫn nằm yên trong lòng anh và nói: “Vì mẹ anh, còn vì… Bắc Thâm, đúng không?”.



Lục Bắc Thần im lặng, chỉ càng ôm cô chặt chẽ hơn. Đây là chuyện không khó nghĩ tới, cho dù không có cuộc gọi của Lục Đông Thâm, anh cũng hiểu được nỗi khó xử của bố phía sau việc làm này. Bệnh của mẹ không thuốc nào chữa khỏi, mà tình hình của Bắc Thâm lại giống như bị di truyền căn bệnh ấy. Nếu đổi lại là anh thì sao?



Anh không muốn nghĩ sâu thêm, vì chỉ cần làm vậy, anh sẽ phải thừa nhận một sự thực. Đó chính là thật ra trong cốt tủy của anh vẫn chảy cùng một dòng máu với bố. Nếu đổi lại là anh, khi anh biết có loại thuốc ấy, có lẽ anh cũng sẽ chiếm hữu.



Cố Sơ túm chặt lấy áo sơ mi của anh, sự trầm mặc của Lục Bắc Thần đã thừa nhận một số chuyện. Cô buồn bã, cổ họng nghẹn lại: “Nhưng bố em nghiên cứu thuốc mới cũng là để đẩy ra thị trường, vì sao ông ấy còn phải làm vậy?”.



“Có lẽ vì bố không đợi được nữa, hoặc có lẽ lúc trước bố anh và bác trai thương lượng không vui vẻ.” Lục Bắc Thần thì thầm.
Lục Bắc Thần nhả khói, hờ hững đáp: “Muốn cậu không còn tin tôi nữa, còn tôi thì tỏ ra khó chịu với cậu”.



La Trì sững người.



“Người này quả thật quá thông minh. Có lẽ ngay từ ban đầu tôi và cậu đều đã bị kẻ này lợi dụng.” Lục Bắc Thần cười khẽ: “Bây giờ được như “hắn” mong muốn, giữa tôi và cậu đích thực đã xảy ra vấn đề”.



*Đại từ nhân xưng đó được tác giả dùng chữ phiên âm để thể hiện chưa rõ giới tính của người này.



La Trì hơi nheo mắt lại, trầm mặc hồi lâu, nhưng đầu óc thì như đang ngồi trên tàu lượn, cồn cào điên đảo. Phải, anh lại không hề nghĩ tới điểm này. Dường như từ sau khi anh nhận được cuộc điện thoại đó, quan hệ giữa anh và Lục Bắc Thần đã thành ra như vậy. Họ đáng nhẽ phải là những chiến hữu thân thiết, vậy mà bây giờ lại đề phòng lẫn nhau.



“Cậu đang nghi ngờ ai?” La Trì hỏi: “Nếu là Hà Nại thì quá nguy hiểm, mà thực tế là cậu ta có vẻ không ngờ được Lục Bắc Thâm sẽ phát bệnh”.



Lý lẽ này dĩ nhiên Lục Bắc Thần hiểu. Hà Nại không ngu ngốc tới mức tự chui đầu vào rọ, nhưng nếu không phải Hà Nại thì còn ai đứng sau đóng vai kẻ kiểm soát? Đương nhiên, nếu như anh và La Trì trở mặt thành thù thì người này sẽ có quá nhiều lỗ hổng để len lỏi. Ngẫm nghĩ một lát, anh nói: “Tôi cần biết khẩu cung của Tần Tô”.



“Bà ấy thừa nhận Tiền Hào và các nạn nhân là đối tượng lâm sàng của Lục Môn, nhưng chuyện tự sát, bà ấy thanh minh Lục Môn hoàn toàn không biết gì.” La Trì nói rõ sự thật: “Hơn nữa sáng nay tôi đã nhận được fax của anh trai cậu, Lục Đông Thâm. Ý tứ của anh ấy cũng gần giống như Tần Tô. Nhà họ Lục đúng là đã làm một vài việc không mấy quang minh chính đại, nhưng tỏ ý không biết chuyện bốn nạn nhân”.



La Trì rít một hơi thuốc rồi nói tiếp: “Tần Tô không thừa nhận chuyện sai người đối phó Hà Nại. Bà ấy nói đây rất có thể là một màn kịch Hà Nại tự biên tự diễn, màn kịch nhằm di chuyển sức chú ý của mọi người, vu vạ cho nhà họ Lục.” Nói tới đây, anh ấy ngừng một lát rồi nhìn về phía Lục Bắc Thần, “Tôi thừa nhận trong vụ án này tôi có ý tránh cậu, vì cậu họ Lục, tôi sợ cậu có lòng riêng. Nhưng bây giờ tôi nói thật với cậu, giả thiết của Tần Tô không được thành lập. Vụ tai nạn của Hà Nại là một kế hoạch được chuẩn bị kỹ lưỡng, mục đích chính là muốn cậu ta im lặng”.



~Hết~