Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 497 : Những gì họ nợ em, anh trả
Ngày đăng: 01:51 30/04/20
Rất đơn giản, cưới em…
Từ sau khi Lục Bắc Thần trở về phòng thực nghiệm thì chưa từng đi ra, ngay cả cơm cũng gọi ship tới. Các phóng viên cố gắng xông vào cùng những người ship đồ ăn nhưng bị hệ thống tự động phân biệt chặn tiệt.
Ngữ Cảnh và Phan An cũng không rảnh rang, thi thể đã được người nhà đưa về hỏa táng từ lâu, không thể tiến hành khám nghiệm lại, cách tốt nhất để làm lại báo cáo chính là lục lọi những báo cáo cũ. Dưới yêu cầu gần như biến thái của Lục Bắc Thần, Ngữ Cảnh đã luyện được khả năng viết báo cáo khám nghiệm tử thi lưu hành nội bộ còn chi tiết hơn cả kết cấu cơ thể. Các báo cáo nộp lên trên thì cần ngắn gọn giản lược nhưng báo cáo nội bộ thì không. Mỗi một bản đều dày như một quyển sách, thế nên Ngữ Cảnh rất sầu não.
Phan An cũng chẳng nhẹ nhõm hơn cậu là bao. Mặc dù không phải nhìn chằm chằm vào con chữ nhưng anh ấy không được bỏ qua bất kỳ bức ảnh tư liệu nào. Mỗi lần xem một lúc lâu cũng phải ngẩng lên nhìn đi chỗ khác, đề phòng mắt mình bị quáng gà.
Ngư Khương ghi chú đơn giản những thành phần của mấy mẫu thuốc, sau khi có kết quả, cô bất ngờ, vội vàng đi tìm Lục Bắc Thần.
Lục Bắc Thần mặc áo blouse trắng, đeo một chiếc găng tay vô trùng, khẩu trang che kín quá nửa gương mặt, để còn độc đôi mắt hở ra ngoài. Ngư Khương quẹt thẻ, đi vào khu vô trùng, đưa báo cáo cho anh xem, “Mẫu thuốc trong lọ màu nâu quả nhiên khác với các lọ còn lại. Những lọ khác giống như thuốc bổ trợ của nó vậy”.
Lục Bắc Thần đón lấy, đọc tỉ mỉ.
Ngư Khương đứng bên nói tiếp: “Mẫu trong lọ màu nâu chỉ chứa thành phần X-R2, nhưng không có thành phần Cardiac Glycoside mà trong các mẫu khác đều có, chỉ có điều tỷ lệ khác biệt mà thôi”.
Nói một cách khác, thứ thuốc mà Bắc Thâm sử dụng đích thực không giống với đám Tiền Hào, nên sau khi dùng phản ứng cũng khác? Lục Bắc Thần chau mày, trầm mặc một lúc lâu rồi dặn dò Ngư Khương, “Anh cần một bản báo cáo hoàn chỉnh”.
“Em sẽ làm ngay.” Ngư Khương hiểu, quay người đi ra ngoài.
Tất cả đều đi theo hướng anh nghi ngờ. Cảm giác này vừa tốt vừa không tốt. Tốt là vì phát hiện này rất có thể sẽ vạch trần lời nói dối của Hà Nại. Không tốt là vì rất có thể sẽ đẩy Bắc Thâm lên đầu ngọn sóng. Anh phải chuẩn bị sẵn sàng mới được.
Ra khỏi khu vô trùng, anh rửa tay, di động trên bàn chợt vang lên.
Là La Trì.
Cố Sơ rút tay lại, ánh mắt anh tối đi một chút. Cô uống một ngụm sữa, suy nghĩ rồi ngước lên nhìn anh, “Vậy anh thừa nhận là nhà họ Lục đã ăn trộm thuốc của nhà họ Cố?”.
“Thừa nhận.”
“Anh cũng thừa nhận việc nguồn vốn của nhà họ Cố bị đứt đoạn có bàn tay của nhà họ Lục xen vào?”
“Thừa nhận.”
Cố Sơ đặt cốc sữa xuống, khẽ thở dài, “Thế nên Lục Bắc Thần, anh dựa vào đâu để yêu cầu em tha thứ cho nhà họ Lục đây?”.
Sắc mặt Lục Bắc Thần gượng gạo, trong lòng thấp thỏm bất an. Thật ra mọi lý lẽ anh đều hiểu, Cố Sơ có suy nghĩ này cũng rất bình thường. Nhưng anh không cho phép chuyện chia tay này xảy ra lần nữa, thẳng thừng buông lời hăm dọa: “Cố Sơ, em mà dám chia tay với anh, em đừng hòng bước ra khỏi căn nhà này nửa bước!” Dứt lời anh đứng dậy. Anh không muốn nói thêm về chủ đề này nữa.
Sau lưng, Cố Sơ buồn bã lên tiếng: “Không để em ra ngoài hả? Trong lòng anh cũng hiểu vài chuyện rồi đúng không?”.
Lục Bắc Thần dừng bước, quay đầu nhìn cô.
“Lục Bắc Thần, là nhà họ Lục nợ bọn em, anh nhốt em vào ra thể thống gì?” Cố Sơ một tay chống cằm, một tay nhẹ nhàng xoay ly sữa, chất giọng thản nhiên, “Em biết anh có vài tay vệ sỹ rất nghe lời, nhưng như vậy có công bằng với em không?”.
Lục Bắc Thần im lặng. Thật ra anh cũng vì quá sốt ruột, chứ lẽ nào lại giận dữ cô? Sao nỡ chứ? Cố Sơ liếc mắt nhìn anh, thở dài: “Em không thể tìm nhà họ Lục để đòi nợ nhưng tìm anh chắc là được chứ? Những gì họ nợ em, anh bù đắp cho em là được rồi”.
“Em muốn bù đắp thế nào?” Lục Bắc Thần hỏi. Thuốc mới sớm muộn gì anh cũng trả lại cho nhà họ Cố. Nếu cô cần tiền, không thành vấn đề, anh có thể cho cô toàn bộ gia sản, chỉ cần cô đừng nói lời chia tay.
Cố Sơ ngẩng đầu lên, mấp máy môi, “Rất đơn giản, cưới em”.