Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 50 : Chợ Đêm

Ngày đăng: 01:46 30/04/20


Lục Bắc Thần trả lời đại khái, châm một điếu thuốc lên, nhìn chăm chăm bóng hình đã bị lu mờ qua làn khói thuốc lúc ẩn lúc hiện…



Lục Bắc Thần không trả lời. Anh đang nhìn chăm chú về một phía, từ lúc anh bắt đầu ngồi xuống, ánh mắt chưa hề rời đi. Lâm Gia Duyệt đợi rất lâu không thấy anh đáp lại bèn ngước mắt lên, thấy nét mặt anh khác lạ bèn nhìn theo tầm mắt của anh, cố gắng kiếm tìm. Ai ngờ Lục Bắc Thần thu ánh mắt lại, đáp lại một câu bằng thanh âm hờ hững: “Em xem rồi gọi đi, muốn ăn gì thì gọi cái đó.”



“Anh không sao chứ?” Lâm Gia Duyệt không biết ban nãy anh ngó thứ gì, cứ cảm thấy là lạ.



Lục Bắc Thần lắc đầu.



Lâm Gia Duyệt cũng không nghĩ nhiều như vậy, cúi đầu lật thực đơn: “Quán này có cá đé, mùa này ăn cá đé là ngon nhất đó. Anh không ăn được cay, ăn đồ nướng lại không tốt cho sức khỏe, mình gọi món hấp nhé?”



“Được.” Lục Bắc Thần trả lời đại khái, châm một điếu thuốc lên, nhìn chăm chăm bóng hình đã bị lu mờ qua làn khói thuốc lúc ẩn lúc hiện.



Lâm Gia Duyệt đang nghiên cứu thực đơn.



Cách mấy chiếc bàn, Cố Sơ đang dốc sức chào bán thuốc mới. Làm nghề này chỉ còn cách len lỏi vào chỗ của mấy người đàn ông hoặc là bàn của mấy đôi tình nhân, vì thông thường trước mặt phụ nữ, đàn ông hay ưa sĩ diện. Cô cũng bán được một ít nhưng không nhiều, đa phần là bóc hộp ra bán lẻ.




Cố Sơ lặng lẽ rút tay về: “Thưa anh, anh có cần hút thử không ạ?”



“Đương nhiên.” Người đàn ông áo hoa lại giơ tay lên, lần này là vòng qua eo cô: “Xinh đẹp thế này mà ra ngoài bán thuốc lá thì phí quá.”



Mùi rượu nồng nặc phả đầy vào mũi Cố Sơ, suýt nữa thì cô không nhịn được mà nôn ra. Cô đẩy người đàn ông áo hoa ra, quay người định đi. Ông ta lại đứng dậy chặn đường cô: “Giận đấy à? Anh trêu em chút mà, anh mua.”



Cố Sơ nén giận, ngữ khí lãnh đạm: “Anh lấy mấy bao?”



“Nếu anh mua hết chỗ này thì em báo đáp anh thế nào?” Người đàn ông bày ra vẻ mặt thô tục.



Mấy người khác trên bàn cũng hùa theo: “Mới có mấy bao thuốc mà cậu đã bắt con gái nhà người ta lấy thân báo đáp à? Cô gái xinh đẹp như vậy, cậu muốn bao em ấy cần tốn ít vốn.”



Cố Sơ quả thực không nghe lọt tai nữa. Thật ra chuyện này cũng thường gặp rồi, cô cũng không có gì phải sợ hãi cả. Cô trực tiếp hét lên với ông chủ: “Anh họ! Bàn này gọi thêm bia.”



Ông chủ nhanh chóng đi tới, người đàn ông áo hoa to tiếng: “Ai gọi bia chứ?”



“Aiyo! Bia bàn anh uống sắp hết, cũng phải lấy thêm rồi, có muốn thêm một tá nữa không?” Ông chủ cũng không còn lạ lẫm gì tình huống này nữa. Mấy tháng nay Cố Sơ bán thuốc ở đây, cũng đã thân thiết với ông chủ khắp các quán. Cô bé xinh xắn, dĩ nhiên sẽ có khách mượn rượu vờ vịt để lợi dụng giở trò. Bọn họ là chủ quán cũng không muốn nhìn thấy chuyện ầm ĩ, thế nên ắt phải ra mặt giải quyết một số phiền phức…