Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 503 : Thay đổi thái độ
Ngày đăng: 01:51 30/04/20
Cố Tư ôm bó hoa hồng đứng dưới ánh nắng rất lâu, cánh hoa rực rỡ diêm dúa, còn gương mặt cô lại trắng nhợt như bị mất máu quá nhiều. La Trì thấy cô cứ ngây ngốc mãi, bèn đưa tay khuơ khuơ trước mặt cô, “Nghĩ gì vậy? Cơ hội tốt đừng lãng phí, hết tiết rồi phải không? Hết rồi anh đưa em đi chơi”.
Anh bước lên bắt lấy tay cô, bàn tay lâu ngày cầm súng hơi thô ráp, nắm chặt đến nỗi Cố Tư đau đớn. Cô kêu lên một tiếng, cúi đầu liếc nhìn tay anh rồi ngẩng đầu lên trừng mắt: “La Trì, anh coi em là tội phạm à? Sao dùng sức quá vậy?”.
La Trì vốn không cảm thấy mình đã mạnh tay bèn buông ra rồi cười hì hì: “Xin lỗi xin lỗi, anh quen rồi”.
“Anh bảo chị em và Lục Bắc Thần kết hôn?” Thật ra ban nãy cô cứ nghĩ mãi về chuyện này. La Trì ném cho cô một quả bom, khiến lòng cô nổ tung như bề mặt Mặt trăng. Tin tức này tới quá đột ngột, khi cô có ý thức thì phản ứng đầu tiên chính là cất bước đi.
La Trì sải bước chắn đường cô, thấy nét mặt cô là lạ thì cũng đoán ra ý đồ của cô: “Tư Tư, em can dự quá nhiều vào chuyện của chị gái không hay đâu”.
“Bây giờ sự việc còn chưa được điều tra rõ ràng, sao họ có thể kết hôn chứ?” Cố Tư sốt sắng.
La Trì không nhường đường cho cô. Cô sang trái thì anh sang trái, cô quay đầu đi một hướng khác, một giây sau anh đã đứng sững trước mặt cô như một tảng đá. Cô đành phải dừng lại, giậm chân bình bịch: “Tránh ra”.
“Ban nãy em nghe không hiểu sao? Không phải chị gái em và Lục Bắc Thần sắp kết hôn mà chị gái em và Lục Bắc Thần đã kết hôn rồi. Em tưởng là thì tương lai nên rối ruột rối gan, thực chất đây đã thì quá khứ rồi, em chỉ còn cách chấp nhận hiện thực thôi.” La Trì giải thích cho cô nghe.
Cố Tư nhìn anh một lúc rất lâu, trong đôi mắt anh ấy là bàng hoàng, là bực bội, cuối cùng dần lắng thành ảm đạm. Một lúc sau, cô cất tiếng thở dài, ôm bó hoa ngồi thụp xuống. La Trì đứng nhìn cô co rụt lại như con chim cút, vừa giận vừa buồn cười: “Chị gái em làm vậy chắc chắn đã có sự đắn đo cân nhắc. Em nói xem, em cứ đứng chắn trước hạnh phúc của người ta còn ra thể thống gì?”.
“Đó là chị gái em!” Cố Tư không phục, nhưng cũng chỉ có thể đấu võ mồm với La Trì, ván đã đóng thuyền, cô còn có thể làm được gì đây? Cô lẩm bẩm bổ sung thêm: “Là em sợ sau này chị ấy sẽ hối hận”.
La Trì chân thành nói: “Cá nhân anh cảm thấy cho dù có ân oán gia tộc, cuối cùng người phải trả nợ cho những sai lầm của đời trước cũng không nên là Lục Bắc Thần và chị gái em, em cho rằng ân oán quan trọng hơn hay việc chị em có được vui vẻ hay không quan trọng hơn?” Cô vừa định mở lời thì anh lại nói thêm: “Đương nhiên, nếu chân tướng sự thật đúng là như vậy, thì nhà họ Lục nhất định phải trả giá cho sai lầm và bồi thường, nhưng sự trả giá này cứ nhất định phải là hy sinh tình yêu của chị em ư? Hơn nữa, phải trái đúng sai của đời trước chỉ có bọn họ là người rõ nhất, chuyện này được kể lại từ miệng người khác sẽ được thêm mắt dặm muối”.
Cố Tư không còn lời nào để phản bác, chỉ biết ngẩng cao đầu, đờ đẫn nhìn anh. La Trì khẽ thở dài, đưa tay kéo cô lại: “Tư Tư, chị gái em rồi cũng phải lấy chồng. Nhưng anh nghĩ nếu bỏ lỡ Lục Bắc Thần, cả đời này cô ấy cũng sẽ không được vui vẻ, mà tên nhóc Lục Bắc Thần đó anh đoán cũng vậy thôi, còn em thì sao?”.
“Em?” Cố Tư không hiểu vì sao anh bỗng dưng chuyển đề tài về phía mình.
“Chị gái em lấy chồng rồi, em cũng phải có nơi nương tựa chứ?” La Trì lại cười hi hi ha ha, trông có vẻ không nghiêm túc, nhưng khi nói những lời này anh còn có đôi chút căng thẳng, “Bây giờ việc em cần suy nghĩ nhất là việc của chính em, ví dụ như tìm một ông chồng dự bị đáng tin cậy”.
Cố Tư nhìn anh chằm chằm.
La Trì chỉ tay vào mình, “Anh ấy à, thật ra không có khuyết điểm gì, thích hợp nhất để làm một ông chồng dự bị”.
Cố Tư chưa hiểu ra, chỉ biết nhìn anh trân trân. Anh bị cô nhìn đến nỗi mất tự nhiên, đành hắng giọng: “Thì đó, nếu em không bằng lòng cũng không sao cả, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Đợi sau khi tốt nghiệp em trở về Thượng Hải, chúng ta có thời gian qua lại, em sẽ nhận ra điểm tốt của anh”.
“Vì sao em phải tới Thượng Hải?” Cố Tư cố tình hỏi.
La Trì không cần suy nghĩ, “Chẳng phải anh ở Thượng Hải sao?”.
“Anh ở đó là em phải tới đó à? Chưa biết chừng em lại lên Bắc Kinh, chuyên ngành của em có nhiều cơ hội đi Bắc Kinh hơn Thượng Hải.”
La Trì ngẫm nghĩ, “Không sao, nếu em thật sự lên Bắc Kinh, anh cũng đi Bắc Kinh”.
Cố Tư giật nảy mình: “Anh lên đó làm gì? Không cần công việc nữa sao?”.
“Anh có tay có chân, quan trọng là đầu óc thông minh, làm gì mà chẳng được.” La Trì cực kỳ tự tin, “Yên tâm đi, đảm bảo nuôi được em”.
Cố Tư nhìn thấy được một thứ gọi là “khao khát” trong mắt anh, lấp lánh không chút giấu giếm. Sao cô không hiểu tâm tư của anh kia chứ? Trong lòng cô, La Trì là một anh hùng, có mỹ nhân nào không đổ trước anh hùng, cô cũng không phải ngoại lệ. Nhưng mỗi khi tình cảm trào dâng, cô lại nhớ đến gương mặt của Lưu Kế Cường, nó khiến cô cảm thấy không thoải mái như ăn phải ruồi vậy. Hắng giọng, cô nói: “Em muốn về nhà dì một chuyến”.
Có lẽ cái miệng của anh sẽ chẳng bao giờ chạm tới được ngọt ngào, thậm chí có lúc anh nói chuyện rất khó nghe, hà khắc, gia trưởng, có lúc còn cố chấp tới độ không thể chấp nhận được, chỉ khiến cô muốn đấm cho anh một trận. Nhưng chính một người đàn ông như vậy đã khiến cô lưu luyến suốt năm năm trời. Một lần nữa được nắm tay anh cô mới biết, cả đời này sẽ chỉ là anh.
Có điều, thái độ của dì thay đổi cũng hơi nhanh…
La Trì nhìn Lục Bắc Thần bằng vẻ mặt ngưỡng mộ và sùng bái. Một chuyện khó nhằn như vậy mà anh cũng làm được? Đúng là thần kỳ. Đừng nói là anh ấy, ngay cả Cố Sơ cũng nghĩ như vậy, lúc này đây, cô cảm thấy trên đầu Lục Bắc Thần như tỏa ra hào quang.
Bầu không khí của bữa tối rất hòa thuận, vì có một bàn ăn toàn những món ngon và vì thái độ của dì đã khác. Lục Bắc Thần đích thân xuống bếp, Cố Sơ giúp anh. La Trì lo thái độ tốt đẹp của dì không phải lúc nào cũng tươi mới thế là cất công tìm hiểu ngôn ngữ các loài hoa, cố gắng nghĩ cách khiến cho dì vui. Cố Sơ nhìn thấy mà xúc cảm, Cố Tư nhìn thấy mà động lòng.
Nhưng nó vẫn tò mò vì sao dì lại chuyển sang ủng hộ? Bí mật hỏi dò nhưng Sầm Vân khăng khăng nói những lời ban nãy khiến Cố Tư cho rằng dì thật lòng ủng hộ chuyện hôn nhân này.
Thực tế là Sầm Vân cũng chỉ còn cách đồng ý. Những câu nói của Lục Bắc Thần cứ xoay tròn trong đầu bà, bất thình lình nhớ lại cũng khiến bà vã mồ hôi hột, cũng may Lục Bắc Thần dặn bà tuyệt đối không được làm ầm ĩ. Bà cảm thấy, với tính cách của Lục Bắc Thần, Cố Sơ sẽ không có cơ hội biết được.
Cứ như vậy, mùi rượu thơm ngập tràn bàn ăn. Những lời Sầm Vân nói nhiều nhất là chúc phúc cho hai đứa. Cố Tư cũng không nhắc nhiều tới chuyện quá khứ, mọi người cứ thế cười nói vui vẻ mà ăn xong bữa tối.
La Trì ở khách sạn, Cố Tư ở lại nhà dì, còn Lục Bắc Thần và Cố Sơ thì quay về căn nhà ở Quỳnh Châu.
Về đêm, căn nhà rất yên ắng, còn tĩnh lặng hơn cả nhà Tây ở Thượng Hải. Trước đây, Cố Sơ không hề nhận ra, hôm nay quay trở lại mới bất ngờ cảm động vì sự yên tĩnh này.
Cô nhớ tới bốn chữ “năm tháng bình yên”, sau đó tư duy men dần theo con chữ cuối cùng, kéo dài vô tận. Cô dường như nhìn thấy căn nhà ngập tràn ánh nắng, Lục Bắc Thần ngồi trên sofa trong phòng làm việc đọc sách, cô gối lên chân anh mà ngủ, thời gian lặng lẽ chảy trôi, đẹp như một bức tranh. Rồi cô lại nhìn thấy một căn bếp bận rộn. Cô và Lục Bắc Thần đang tranh cãi nhau xem nên làm món salat tôm xoài hay salat rau xanh pudding. Con cái của họ đang chạy nhảy nô đùa vui vẻ trong phòng khách…
Một cuộc sống tươi đẹp như vậy dường như bây giờ cô có thể vươn tay chạm tới nhưng lại không dám tưởng tượng quá nhiều. Người ta hay nói kỳ vọng nhiều thì thất vọng cùng nhiều, nên trân trọng hiện tại là hơn.
Cô co người nằm trong lòng Lục Bắc Thần, khẽ hỏi anh: “Anh nói gì với dì thế? Thái độ của dì chuyển biến hơi lạ”.
“Thương thay tấm lòng cha mẹ.” Lục Bắc Thần ôm lấy cô, khẽ cười: “Dì là người nói năng không ngọt ngào nhưng luôn coi em như con cái của mình. Anh đã dùng tình cảm để cảm động dì. Dì cũng là một người thông minh, chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi dì còn nói gì được? Còn tiếp tục phản đối há chẳng phải sẽ khiến em oán trách? Thế nên dì đã thẳng thừng quay sang ủng hộ, đây gọi là ‘người thức thời là trang tuấn kiệt’”.
Cố Sơ ngẩng đầu lên, nét mặt đầy nghi hoặc: “Cá nhân em cho rằng dì không phải là người dễ khuyên bảo. Dì cũng đã nghe Tư Tư nói về chuyện giữa hai nhà, lại có thêm những tin tức của nhà họ Lục ầm ĩ gần đây, với tính cách của dì, cho dù chúng ta có đăng ký, dì cũng không chịu bỏ qua đâu. Thật ra tối nay em đã chuẩn bị tinh thần bị ăn mắng rồi”.
Lục Bắc Thần cúi đầu nhìn cô, bật cười: “Được chúc phúc còn không tốt sao? Em thật sự hy vọng bị đánh túi bụi à?”.
“Em không nói vậy, tại trực giác nói cho em biết hai người có chuyện giấu em.” Cố Sơ nhìn thẳng vào mắt anh, “Nếu không sao anh lại bắt em đi?”.
“Con gái ai cũng hay nghi bóng nghi gió vậy sao?” Lục Bắc Thần cố tình trêu cô.
“Thì anh thử tìm hiểu người khác xem.”
Lục Bắc Thần ôm chặt lấy cô, “Không có hứng thú”, rồi anh quay về chuyện chính, “Bảo em ra ngoài vì sợ em gây thêm chuyện. Con người là vậy, sẽ hay ngang ngược với người thân của mình. Không có em ở đó, chí ít dì sẽ bình tâm nghe lời khuyên nhủ. Dì sẽ có thời gian để bình tĩnh phân tích, để rồi có những sự lựa chọn lý trí”.
“Thật ư?” Cố Sơ nửa tin nửa ngờ.
“Đương nhiên.” Lục Bắc Thần mỉm cười, “Hơn nữa anh đã nghĩ ra một cách diệt trừ đại họa về sau”.
Cố Sơ nhìn anh không hiểu. Bờ môi anh nở một nụ cười gian tà, lập tức đè lên người cô, “Có con rồi, đây mới thực sự gọi là gạo nấu thành cơm”.
~Hết~