Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 527 : Vợ tôi

Ngày đăng: 01:51 30/04/20


Đúng vào buổi chiều hôm ấy, ở Cống Tốt đã xảy ra hai chuyện. Một chuyện xảy ra tại tổ y tế, buổi sáng có mấy lãnh đạo thành phố xuống nói chuyện với Hướng Trì hơn hai mươi phút, vừa qua bữa trưa thì lại có thêm một tốp người chuyển hết đồ dùng y tế, đồ dùng văn phòng trong tòa nhà nhỏ. Tòa nhà nhỏ của tổ y tế chia thành mé Đông và mé Tây. Khu vực làm việc và ăn ở của các bác sỹ đều nằm ở mé Tây, nên từ trước tới nay, mé Đông vẫn để trống, chỉ riêng có căn phòng trên tầng thượng nối liền với ban công ngắm cảnh là để đồ đạc của Hướng Trì. Sau đó trước khi các đồ đạc được chuyển vào, Hướng Trì cũng phải dọn đồ của mình về mé Tây.



Chuyện thứ hai là Ngữ Cảnh và Ngư Khương đã vượt đường sá xa xôi tới đây.



Nhận được điện thoại của La Trì, họ không dám trễ nải một phút. Sau khi thu dọn xong những đồ dùng, tài liệu quan trọng, họ đáp máy bay rồi chuyển xe tới Cống Tốt. Khi đó, những người quen đều không có mặt ở nhà khách, Ngư Khương đành để mặc chị Dao lần lượt chuyển hành lý vào trong rồi gọi điện cho La Trì.



Trong tòa nhà của tổ y tế vọng ra những tiếng ding dong, phía nhà khách cũng nghe thấy được. Ngư Khương chê ồn bèn tìm một nơi yên tĩnh để liên lạc với La Trì. Chị Dao rót cho Ngữ Cảnh một cốc café, thấy cậu ngây ngây ngô ngô nhìn tứ phía thì cảm thấy rất hài hước bèn hỏi: “Chỉ có hai người thôi sao mang nhiều hành lý quá vậy? Bên trong đựng gì thế?”.



Ngữ Cảnh một tay bưng café, một tay đẩy cặp kính gọng to bự, nhìn chị Dao trả lời cực kỳ thành thật: “Toàn bộ đều là dụng cụ và tài liệu cần cho công việc giám định ạ”.



“Giám định gì cơ?” Chị Dao tò mò.



“Giám định xác chết ạ.”



Chị Dao ngây người rồi lập tức sợ hãi bỏ chạy. Khi La Trì từ trên thị trấn trở về, chị Dao như nhìn thấy cứu tinh, khoa chân múa tay, nói với anh ấy: “Cậu chịu trách nhiệm chuyển mấy hành lý này lên gác đi nhé!”.



La Trì cười nói: “Đây là hai cộng sự trong phòng thực nghiệm của giáo sư Lục, họ sẽ không ở đây đâu”.
Cả phòng của Ngư Khương và Ngữ Cảnh cũng đã được bố trí, ở ngay dưới tầng của Lục Bắc Thần, hai căn phòng cực rộng, mặc dù đồ đạc không quá xa hoa nhưng kết cấu bằng gỗ tinh tế và đặc sắc đủ để khiến người ta thấy dễ chịu. Nhất là hai chiếc giường lớn với lớp đệm mềm mại, ngay cả độ cao thấp của gối cũng đã có tính toán. Các lãnh đạo suy nghĩ rất chu toàn, cho rằng vụ án này tốn nhiều tâm sức, chí ít họ nên được ngủ một giấc thật ngon.



Đống vụn xương với hàng ngàn mảnh, ai nhìn vào cũng tê rần đầu óc, có thể lúc trước Cục Công an đã tuyệt vọng nên ai nhận vụ này sẽ chăm sóc họ như tổ tông vậy.



Ngoài ra, tầng dưới phòng của hai người họ còn có một quầy bar nhỏ, không hoành tráng vì mới chỉ lắp trong chiều nhưng giá để rượu đã được chuyển đến, có bàn ghế, coi như là đầy đủ, rượu sẽ được tiếp tục chuyển đến sau. Quầy bar thông sáng mé Tây, cũng tức là các bác sỹ có thể tới đây uống rượu trò chuyện bất cứ lúc nào. Nơi đây không lớn nhưng ấm cúng, thích hợp để thả lỏng sau giờ làm việc.



Vì chuyện này, tổ y tế rất vui mừng, có quầy bar nhỏ, những cô gái không thích rượu nếp sẽ có lựa chọn khác. Đương nhiên, vui nhất vẫn là Ngữ Cảnh, trước đây Phan An tranh giành với cậu việc tới Cống Tốt, cuối cùng La Trì đã đập bàn quyết định để Phan An làm hậu phương. Phan An đe dọa cậu rằng: “Cậu không cần kiêu ngạo, cái nơi thỏ không thèm đại tiện ấy cậu sẽ chẳng có chỗ để ngủ đâu!”. Tối nay về, việc đầu tiên là cậu phải chụp ảnh rồi gửi cho Phan An, chọc cho anh ấy tức chết.



Các lãnh đạo dặn dò ba lần bốn lượt, La Trì ngồi bên nghe cũng cảm thấy nặng nề. Sau khi tiễn họ ra về, cả đoàn người lên núi Tây Nại. Ngữ Cảnh, Cố Sơ và Lục Bắc Thần đi một xe, “chuyên gia đàm phán” Kiều Vân Tiêu cũng ngồi xe này. Ngư Khương, cảnh sát Từ và La Trì đi một xe. Còn một chiếc xe đi theo sau là gồm tổ chuyên án với mấy đồng chí cảnh sát trên huyện, tỉnh điều về cho nhiệm vụ lần này. Họ phụ trách bảo vệ hiện trường và giúp đỡ xử lý tình huống khẩn cấp.



Trước khi lên núi, La Trì hét toáng lên với chị Dao: “Chuẩn bị bữa tối ngon lành cho các chú cảnh sát đấy nhé, ngoài ra, chuyển hành lý của Ngư Khương và Ngữ Cảnh về phòng của họ”.



Chị Dao tức đến nghiến răng kèn kẹt…



~Hết~