Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 560 : Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ đợi phía sau

Ngày đăng: 01:51 30/04/20


Ngay từ lúc phát hiện ra Thiên Huyền Nữ, Lục Bắc Thần đã chuyển ảnh của cô ấy cho Chloe. Lai lịch của cô Thiên Huyền Nữ đó rất mơ hồ, không muốn Lục Bắc Thần nghi ngờ cũng khó. Nhưng khả năng tìm người của anh hay La Trì đều không bằng Chloe, thế nên anh đã nhờ Chloe giúp đỡ. Cái chết của Tần Tô trở thành một đòn giáng mạnh xuống đầu Lục Môn. Cho dù La Trì không ở bên cạnh nói này nói nọ, Lục Bắc Thần cũng đã sớm dự liệu được, chỉ có điều, con người đôi khi thích tự lừa mình lừa người mà thôi.



Lục Bắc Thần không muốn suy đoán quá nhiều nhưng lại không thể cứ ngồi đó, đành gọi điện thoại cho Chloe. Chloe mặc dù thường ngày đùa cợt với Lục Bắc Thần đã quen nhưng cách cả thái bình dương cũng nhận ra ngữ khí nặng nề của anh, nên đã nhận lời sẽ nhanh chóng cho anh đáp án.



Chloe làm việc chưa từng khiến người ta thất vọng, dù là tốc độ hay chất lượng. Giống như lúc này đây, khi đoán được là Chloe gọi tới thì giây phút bắt máy, anh vẫn thầm cầu nguyện trong lòng: Đừng liên quan tới Bắc Thâm.



Nhưng Chloe không nhìn thấy được biểu cảm của Lục Bắc Thần, thế nên nói luôn vào trọng điểm. “Hóa ra cô gái đó đã được cậu tìm thấy, Vu Mã Toàn, chính là cô gái tớ vẫn luôn tìm kiếm. Ông trời ơi, té ra cô ấy lại đang ở nơi thâm sơn cùng cốc!“.



Vu Mã Toàn!



Lục Bắc Thần chau mày, bất chợt nhớ lại “vụ án lớn” mà Chloe kể trước kia. Thật không ngờ Thiên Huyền Nữ lại là cô con gái mất tích của vợ chồng Vu Mã! Một đôi vợ chồng Hoa Kiều ở nước ngoài xa xôi, còn con gái của họ lại ở Cống Tốt. Chẳng trách ngữ khí của Chloe lại kích động đến thế, dù anh ấy có thông minh tuyệt đỉnh đến đâu cũng không sao lường được Thiên Huyền Nữ chính là Vu Mã Toàn. Chuyện này nghe ra đúng là khó tin, nhưng nếu suy xét kỹ càng thì lại cảm thấy lạnh sống lưng.



Giống như hai câu chuyện không có chút liên quan nhưng bên trong lại là trăm mối tơ vò. Lục Bắc Thần suy nghĩ rất lâu, tới tận khi Chloe liên tục “a lô” mấy tiếng vào trong điện thoại, anh mới lên tiếng: “Cậu nói Mã Toàn có một người anh trai?“.



“Đúng, Vu Mã Kính.”



“Tình cảm giữa hai anh em họ thế nào?”



“Cách nhau hơn mười tuổi, hơn nữa nghe nói Vu Mã Kính thường đi làm xa, tình cảm chắc là không quá sâu đậm.”



“Có ảnh của anh ta không?”



“Vợ chồng Vu Mã chắc là có. Chuyện gì vậy? Có cần tớ gửi ảnh cho cậu không?“.
“Xảy ra chút vấn đề, nhưng không khó giải quyết.” Lục Bắc Thần vuốt ve cái bụng nhỏ của cô, dịu dàng nói.



Đối với cô, Lục Bắc Thần không thể hiểu hơn. Nếu nói không có chuyện gì cô tuyệt đối không tin, chỉ còn cách nói một cách không rõ ràng, cô mới yên lòng.



“Thật sự chỉ là vấn đề nhỏ?” Phụ nữ đang mang thai là rất đa nghi.



“Thật mà.” Lục Bắc Thần cười rồi cúi người xuống, áp tai lên bụng cô.



Cố Sơ cảm thấy ngứa ngáy: “Làm gì vậy?“.



Lục Bắc Thần nói: “Hai hôm trước chẳng phải bị động thai sao? Anh nói chuyện với con trai chút“.



“Đêm hôm rồi còn không cho nó ngủ à?” Cố Sơ cảm thấy lúc này anh cực kỳ trẻ con, lòng ngập tràn ấm áp. Ánh đèn vàng dịu hắt lên mái tóc đen của anh, trông hiền hòa, cô chợt đưa tay lên vuốt.



Lục Bắc Thần không dám đè đầu lên bụng cô, bèn nhích nhích lên trên. Thấy cô không có phản ứng gì, mặt anh lên chồi lên thêm chút, một bàn tay rục rịch cởi một cúc áo ngủ của cô. Cô cảm thấy lồng ngực nóng lên, biết anh định giở trò, bèn giơ tay véo má anh: “Nói chuyện với con trai gì chứ? Lưu manh thì có“.



Anh không rảnh đáp lời, chỉ mải mê hưởng thụ, bàn tay cùng mặt áp chặt vào cô.



Cố Sơ cảm nhận sự ấm áp trào dâng tận đáy lòng, nhẹ nhàng ôm chặt lấy đầu anh...



~