Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 61 : Bách hoa lệnh

Ngày đăng: 01:46 30/04/20


Tôi không thích giường quá mềm, cũng không thích giường quá cứng mà chiếc giường của khách sạn các cô quả thực khiến người ta rất không thoải mái…

*Bách hoa lệnh là một món ăn, nó là món gì ngày mai cả nhà sẽ biết. Chỉ biết nhờ nó ai đó được ôm ai đó… ke ke =))

Bên ngoài liền truyền nhau câu chuyện cười rằng muốn kết thúc tình trạng độc thân thì cách tốt nhất là tới làm trợ lý hành chính đặc biệt của Thịnh Thiên Vỹ, tròn một năm chắc chắn sẽ lấy được chồng.



Đương nhiên, Hứa Đồng còn được nghe một phiên bản khác tới từ miệng một phóng viên. Người phóng viên đó đã từng cố gắng phỏng vấn ba người trợ lý kia, kết quả đều chưa tìm được tung tích của họ. Người phóng viên nghi ngờ ba người họ không chỉ kết hôn đơn giản như vậy, nhưng tất cả chỉ là bảo sao biết vậy, chân tướng mọi việc thế nào chẳng ai hay biết.



Thịnh Thiên Vỹ thấy cô gật đầu, khóe môi bèn nở nụ cười, ngữ khí càng dịu dàng hơn: “Mấy ngày nay em ở lại Bắc Kinh nghỉ ngơi cho khỏe, sau khi tôi kết thúc công việc bên này, chúng ta lập tức trở về Nội Mông.”



Hứa Đồng hít sâu một hơi, gật đầu…



***



Mấy ngày sau khi tiễn Hứa Đồng đi, Cố Sơ đều cảm thấy ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Từ nhỏ, cô và Hứa Đồng đã rất thân thiết, sau này nhà họ Cố xảy ra chuyện, Hứa Đồng cũng là người chị em họ duy nhất chấp nhận gần gũi với cô. Mấy người bạn thân đã từng dựa vào nhà họ Cố để ăn cho béo núc béo ních, rồi cả mấy anh chị em họ, bây giờ cũng đã không rõ tung tích từ lâu. Chỉ có điều, cô và Hứa Đồng ở bên nhau ít, xa cách nhau nhiều, mỗi lần gặp mặt cũng vội vàng nhưng lần nào cũng nói không hết chuyện.



Cố Sơ hiểu Hứa Đồng không thể không quay về Bắc Kinh dốc sức làm việc trở lại, vì mợ cờ bạc đã thành nghiện, lần sau chẳng biết tới khi nào lại nợ người ta một khoản tiền lớn, cũng giống như cô nợ mợ một khoản tiền lớn vậy, rồi cũng phải trả hết.



Cứ như vậy, chớp mắt đã lại tới thứ sáu. Điều duy nhất khiến Cố Sơ cảm thấy may mắn là công việc dược sỹ của cô đa phần làm ban ngày, mỗi tuần chỉ có một hôm phải trực đêm, thế nên mới tiện cho cô tối tối tìm thêm công việc khác để kiếm tiền. Ngoài việc tới mấy sạp hàng bên lề đường bán thuốc lá ra, cô còn kiếm được công việc theo giờ ở khách sạn. Thông thường, cứ tối thứ tư và thứ sáu cô lại làm việc trong khách sạn vì thứ tư cô được tan làm ở bệnh viện sớm còn thứ sáu cô có thể làm hết công việc ở khách sạn, sáng ngày hôm sau đợi tới khi có người thay ca là được về. Bình thường, chiều thứ bảy Cố Sơ mới về nhà thế nên buổi sáng không bao giờ gặp được cô.



Một thành phố biển như Quỳnh Châu, ngành du lịch cũng có thể sánh ngang với Đôn Hoàng. Thành phố Đôn Hoàng không lớn nhưng cứ cách mấy bước lại có khách sạn, người trong thành phố đa phần đều làm việc tại đó. Quỳnh Châu tuy rằng đa dạng về ngành nghề nhưng mấy năm nay ngành du lịch tham quan thành phố cũng phát triển không tồi, một lượng lớn các cô gái chọn lựa làm việc trong khách sạn. Tuy thế cũng có mùa vắng vẻ. Một khi mùa ấy tới, các nhân viên khách sạn cũng phải đối mặt với nguy cơ bị cắt giảm nhân sự. Để tiết kiệm chi tiêu, rất nhiều khách sạn tình nguyện thuê nhân viên theo giờ, mà người lao động cũng chấp nhận kiếm tiền bằng hình thức này, tính chất công việc càng thêm linh hoạt, trong một ngày có thể nhận việc ở mấy khách sạn.



Nơi Cố Sơ phục vụ là một khách sạn bốn sao, quy cách không tệ, vào đây làm việc cũng coi như món hời Cố Sơ nhặt được. Với học lực trước mắt của mình, cô không thể vào được nhưng với vốn tiếng Anh tốt, ngày phỏng vấn cô đã giúp giám đốc sắp xếp thành công một đoàn khách nước ngoài muốn vào thuê phòng, giám đốc vui mừng nên đã vung một khoản tiền đáng kể, đồng ý cho cô ở lại làm phục vụ phòng.



Cô cần kiếm nhiều tiền vì chớp mắt đã tới kỳ nghỉ. Cố Tư muốn cùng đám bạn tới Uyuni du lịch đã lâu lắm rồi, cô muốn giúp con bé đạt được tâm nguyện.



Thế nên vừa tan ca là Cố Sơ vội vội vàng vàng tới khách sạn, tranh thủ từng giây từng phút. Chỉ có điều khi đi ngang qua khu uống cafe ở đại sảnh, Cố Sơ bất ngờ dừng bước.



Ngoài cửa sổ, đêm đen đã xuống. Một ngọn đèn đường từ ô cửa sổ sát sàn trong đại sảnh hắt vào. Không ít người bàn chuyện trong khu cafe, trong đó có một người đàn ông ngồi sát góc là cực kỳ dễ nhận ra.



Có một khoảnh khắc Cố Sơ chợt ngẩn người. Giây phút này cô những tưởng nhìn thấy Lục Bắc Thâm. Anh mặc chiếc áo sơ mi đen được cắt may vừa vặn nhưng lại thu hút vô số ánh sáng xung quanh mình, động tác khẽ bưng cốc cafe lên tao nhã mà ung dung, khóe môi nở nụ cười như có như không, hệt như có một dòng nước đang chảy dưới tầng băng ngày đông.



Nhưng một giây sau cô lại tỉnh táo mà hiểu rằng, anh không phải Lục Bắc Thâm mà chính là Lục Bắc Thần, người lần trước đã cùng cô tan cuộc trong cãi vã, tan tới tận mấy ngày không gặp, cô chưa từng nghĩ sẽ gặp lại anh ở đây.



Chính vào lúc cô ngừng lại đó, Lục Bắc Thần cũng vừa hay nhìn về phía này, ánh mắt anh dừng trên người cô giây lát sau đó rời đi như chưa hề nhìn thấy, tiếp tục nói chuyện với người ngồi đối diện anh.



Đó là một cô gái ăn mặc rất thoải mái, vóc dáng cũng khá tây, có điều không bằng Lâm Gia Duyệt. Cố Sơ đứng nhìn từ xa cũng có thể nghe thấy tiếng cười khanh khách của cô gái đó, còn Lục Bắc Thần trông có vẻ rất vui, khóe mắt chân mày đều vương một nụ cười.



Bên cạnh anh chưa bao giờ thiếu phụ nữ.



Thật ra cô nên hiểu điều này.



Nghĩ tới đây, Cố Sơ hơi muộn phiền, rồi véo mạnh vào cánh tay mình một cái, thầm cảnh cáo trong lòng: Anh ta là Lục Bắc Thần!



Tới chín giờ tối, giám đốc phòng gọi điện tới cho Cố Sơ, hỏi cô: “Tầng có phòng tổng thống do em phụ trách phải không?”
“Vậy anh cần gì ạ?”



“Món chính.”



Cố Sơ nhìn giờ: “Bây giờ đã sắp mười giờ rồi, đầu bếp của nhà ăn đều đã tan làm cả.”



“Đây là vấn đề mà khách sạn các cô cần phải giải quyết, tôi chỉ là khách.” Lục Bắc Thần nhìn cô đầy hứng thú.



Cố Sơ nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt ấy sâu không lường được. Cô cũng chỉ còn cách cố nhẫn nhịn, tỏ ra bình thản, mỉm cười: “Tôi có thể gọi đồ ăn bên ngoài cho anh.”



Ai ngờ Lục Bắc Thần lắc đầu: “Thật ngại quá, ở Quỳnh Châu tôi chỉ ăn cố định mấy nhà hàng. Tôi nghĩ giờ này đầu bếp của mấy nhà hàng đó cũng đều nghỉ cả rồi, chỉ còn lại mấy người làm đồ ăn đêm, tôi ăn không quen.”



Cố Sơ thật sự chỉ muốn gào vào mặt anh: Sao anh lắm chuyện thế hả? Nhưng nếu hét lên câu ấy, nghĩ cũng đủ biết hậu quả. Cô đành giấu đi sự khó chịu, cố gắng tỏ ra hòa nhã: “Vậy được, anh muốn ăn gì ạ?”



Nếu có cái gương ở đây, cô có thể tưởng tượng ra nụ cười này của mình giả tạo cỡ nào, khóe môi chắc chắn là cứng đờ, trong ánh mắt có lẽ còn ẩn chứa đôi chút ‘sát khí’. Đương nhiên, nếu cô có gan thể hiện hỉ nộ ái ố ra mặt, vậy thì cô có thể trực tiếp khảo sát tính tình nóng nảy của bản thân.



Tiếc là trước mặt cô không có cái gan này. Cô của bây giờ chỉ có thể làm một trái hồng mềm, để mặc người ta nắn.



Lục Bắc Thần lười biếng nói: “Trước giờ tôi vẫn nghe nói Quỳnh Châu có một món ăn, gọi là ‘Bách hoa lệnh’. Tối nay tôi lại rất muốn ăn thử món Bách hoa lệnh này.”



Cố Sơ thảng thốt.



“Bách hoa lệnh, tôi nghĩ chắc là cô Cố không xa lạ chứ?”



Cố Sơ cảm thấy hô hấp khó khăn, một vài hình ảnh hiện lên trong đầu óc, làm dây thần kinh nhói đau.



“Yêu cầu của tôi có quá đáng không?”



“Giáo sư Lục, anh có thể đổi món khác không?”



“Sao? Không làm được à?” Lục Bắc Thần cười: “Chẳng phải khách sạn của cô có tiếng là có thể đáp ứng tất cả các yêu cầu của khách sao? Tôi chỉ muốn ăn món ăn đặc sắc này mà cũng khó vậy ư?”



Cố Sơ ép ra một nụ cười: “Tôi sẽ nói lại yêu cầu của anh cho nhà ăn, phiền anh đợi một lát ạ.”



Ra khỏi cửa, Cố Sơ cảm thấy mắt cá chân mềm nhũn cả. Một tay cô chống lên tường, một tay đè lên ngực. Rất nhiều lần cô muốn quay lại chất vấn Lục Bắc Thần: Chẳng phải anh đói sao? Đói mà vẫn còn kén chọn như thế? Ăn món đơn giản một chút thì chết à? Nhưng cứ nghĩ tới Bắc Thâm, cô lại nín nhịn. Là cô nợ anh ấy, rồi cũng phải trả.



Nhưng mà, Bách hoa lệnh…



Cố Sơ nghĩ tới là đau đầu, có thể tưởng tượng ra gương mặt đầy mỡ đến nỗi không còn nhìn thấy mắt đâu nữa của vị giám đốc bộ phận nhà ăn đó sẽ bốc hỏa cỡ nào. Bách hoa lệnh, vị khách sộp này biết ăn thật đấy!



*Trong giai đoạn này, Cố Sơ xưng với Lục Bắc Thần là ‘nin’ (您), một đại từ mang tính tôn nghiêm, lịch sự, chỉ dùng với người tôn quý, cao tuổi. Tớ dùng chữ ‘ạ’ sau một số câu nói để thể hiện sự khiêm nhường của Cố Sơ thay vì dịch là ‘ngài’.