Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 63 : Vì sao không thể là tôi?
Ngày đăng: 01:46 30/04/20
Khi đưa tới phòng 1211, Lục Bắc Thần đã tắm rửa xong từ lâu, sơ mi áo vest được thay bằng chiếc áo khoác ngủ màu trắng, trên lồng ngực tráng kiện còn vương mấy giọt nước, đầu tóc vẫn chưa khô. Cố Sơ đẩy cửa đi vào đúng lúc giáp mặt anh, chẳng hiểu sao cổ họng hơi khô rát. Cô liếc mắt đi không nhìn anh, cứ thế đẩy thẳng xe vào trong phòng ăn, cẩn thận bê hai món ăn bày lên bàn.
Chiếc đĩa sứ thượng hạng, đôi đũa bằng bạc, còn cả cốc nước ấm được chuẩn bị sẵn, bên cạnh còn đặt khăn mặt nóng để lau tay, được cuộn lại, đặt gọn gàng bên trong chiếc đĩa nhỏ hình chiếc lá màu vàng. Phó tổng giám đốc, giám đốc bộ phận nhà ăn và giám đốc bộ phận phòng xếp thành một hàng, đợi Lục Bắc Thần nếm thử món ăn. Sau khi đi vào phòng ăn, Lục Bắc Thần nhìn họ một cái rồi nói: “Mọi người có thể đi được rồi.”
Mấy vị đó thầm thở phào một hơi, đang định đi thì lại nghe thấy Lục Bắc Thần thản nhiên ra lệnh: “Cô Cố ở lại!”
Cố Sơ không mấy kinh ngạc, từ lâu đã giữ thái độ điềm đạm như chấp nhận số phận, nên dừng bước. Ngược lại, phó tổng giám đốc lại thấy kỳ lạ, đang định lên tiếng hỏi thì Lục Bắc Thần đã giải thích: “Chính cô Cố làm món ăn này thì phải chịu trách nhiệm tới cùng.”
Đây là một yêu cầu hợp tình hợp lý, nhưng giờ này, vị khách trước mắt lại áo quần xộc xệch, không khỏi khiến người ta tưởng tượng xa xôi. Cố Sơ biết anh cố tình muốn khiến cho người ta hiểu lầm, dù có giải thích cũng phí công vô ích bèn nói với phó tổng giám đốc: “Chị cứ yên tâm!”
Phó tổng giám đốc còn muốn dặn dò cô mấy câu nhưng thấy nét mặt Lục Bắc Thần không vui, cũng đành thôi. Hôm nay coi như chị ấy đã được ‘lĩnh giáo’ tính tình quái đản của vị pháp y họ Lục này rồi.
Sau khi mấy người kia rời đi, Lục Bắc Thần mới ngồi xuống bàn ăn. Cố Sơ đứng đối diện anh, cung kính lễ phép.
“Ngồi đi!” Anh gọi cô.
“Giáo sư Lục khách khí rồi, tôi đứng là được rồi.”
Sắc mặt Lục Bắc Thần hơi đờ ra, ngữ khí trở nên lạnh lùng, cứng rắn: “Tôi bảo cô ngồi!”
Cố Sơ yên lặng ngồi xuống, thấy thế, nét mặt anh mới dịu đi đôi chút.
“Tôi tưởng cô sẽ hỏi tôi.” Anh lên tiếng.
“Hỏi điều gì?”
Lục Bắc Thần nhìn cô: “Hỏi tôi sao lại biết Bách hoa lệnh, rồi sao lại biết cô làm được món Bách hoa lệnh.”
“Tôi muốn hỏi.” Cố Sơ bình tĩnh đáp: “Nhưng với cách trả lời của giáo sư Lục, e là lại dẫn Bắc Thâm ra để nói. Chắc chắn anh sẽ nói rằng, những điều này là Bắc Thâm kể cho anh biết.”
“Thông minh rồi đấy.”
“Nói chuyện với người bình thường, trí tuệ giữ ở mức bình thường là được. Nói chuyện với giáo sư Lục, trí tuệ cũng phải vượt cấp mới được.”
“Khen tôi ư?”
“Cũng coi như tự khen mình.” Cố Sơ không nhường chữ nào.
Câu nói ấy khiến Lục Bắc Thần không nhịn được cười, thanh âm trong sáng. Cố Sơ những tưởng anh sẽ nổi trận lôi đình, không ngờ anh lại biểu hiện như vậy. Cô ngước mắt nhìn anh, luôn cảm thấy nụ cười của anh như ánh nắng, tràn vào tận đôi mắt, rồi trượt xuống bờ môi, quả là đẹp trai mê người. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười thoải mái đến vậy, mấy lần trước không phải biểu cảm thất thường thì cũng cao ngạo, lạnh lùng.
Dáng vẻ của anh khi người đủ để mê hoặc trái tim người ta. Khi đôi môi mỏng cùng khóe môi rướn lên, trông không gần gũi nhưng vừa cười đã khiến một người xa lạ như anh có thêm vài phần ấm áp, cảm giác băng lạnh trên gương mặt cũng tan ra như gió xuân.
Nhưng nụ cười này, giống Bắc Thâm như đúc.
Cố Sơ lập tức cảm thấy nghẹt thở.
Mà Lục Bắc Thần dường như cũng phát giác ra điều gì, nụ cười trên môi chợt tắt ngấm, cầm đũa lên nếm một miếng. Sự chú ý của Cố Sơ lại lập tức bị hành động đó thu hút. Cô sợ anh sẽ nói rằng: Nấu cho tôi ăn cái thứ khó nuốt này sao? Cô đã nghe nhiều lời đồn đại về cái miệng kén chọn của người đàn ông trước mặt đây.
“Mùi vị này khiến người ta nhung nhớ.” Ai ngờ, anh lại nhận xét về Bách hoa lệnh như thế.
Khoảnh khắc này tất cả mọi thứ dường như đều yên ắng.
Bao gồm, cả anh và cô.
Cuối cùng Cố Sơ cũng hiểu ra. Anh không phải Bắc Thâm. Bắc Thâm sẽ không đối xử với cô như vậy. Anh có quá nhiều điểm khác biệt với Bắc Thâm.
Đêm tối tĩnh mịch, hơi thở của người đàn ông và người con gái quấn bện lấy nhau, đau đớn nhưng đầy cố chấp.
Anh cứ ôm cô như vậy, rất lâu.
Lâu tới mức Cố Sơ chẳng thể tính toán được thời gian. Cô chỉ biết rằng cả hai con tim chưa giây nào bình tĩnh lại.
Cho tới khi Lục Bắc Thần lên tiếng mới phá vỡ cái yên lặng chết chóc này.
“Vì sao không thể là tôi?” Anh một lần nữa lặp lại câu nói này, giọng nói nặng nề, khản đục, hệt như hơi thở của anh.
Cố Sơ cảm thấy tim mình như bị anh nghiền vụn, nỗi đau này không thể nào thuyên giảm. Cô kìm nén hơi thở dồn dập: “Vì sao phải là anh?”
Lục Bắc Thần ngước lên, bàn tay chống lên đôi gò má của cô, trán gần như kề sát trán cô, để cô khắc ghi dáng hình anh trong nơi sâu thẳm của ký ức một cách rõ nét nhất. Đôi lông mày vừa dài vừa rậm của anh khẽ nhíu lại, tăng thêm một nét nam tính, quyến rũ đầy cục mịch. Đôi mắt ấy, thanh tú sáng trong nhưng lại sâu xa khó hiểu, túm chặt lấy tâm hồn cô không buông. Sống mũi của anh, cao và thẳng, khắc lên những đường nét kiên nghị quyết đoạn lại vô cùng sắt đá. Chỉ có điều giọng nói của anh quá thấp, trầm thấp, mạnh mẽ: “Cố Sơ, cô nhớ kỹ đây! Cô nợ nó tức là nợ tôi. Trên đời này thứ khó trả nhất chính là món nợ tình cảm. Tôi có thể dùng bất kỳ cách thức nào để đòi lại, chỉ cần tôi chưa hô dừng thì món nợ này, cô mãi mãi cũng không trả hết.”
“Bất kỳ cách nào? Bao gồm cả chuyện ban nãy anh muốn làm?” Cố Sơ bấm bụng hỏi.
Cằm Lục Bắc Thần cứng đờ, giây lát sau mới nói: “Đúng thế.”
“Nếu là Bắc Thâm, anh ấy sẽ không nghĩ tới chuyện dùng cách đó để ép tôi trả nợ.”
Dứt lời, cô cảm nhận rõ ràng sự giận dữ của người đàn ông. Nó ẩn giấu sau đôi mắt, bờ môi, khuôn cằm…
Lục Bắc Thần trầm mặc nhìn cô hồi lâu, khi lên tiếng giọng nói đã trở lên lạnh lùng, rành mạch từng chữ một: “Đáng tiếc… tôi-không-phải-Lục-Bắc-Thâm!”
Cô biết chứ. Bao nhiêu lâu rồi, anh đã dùng những hành vi khác biệt với Bắc Thâm để cảnh cáo cô hết lần này tới lần khác rằng anh không phải Lục Bắc Thâm. Nhưng rõ ràng cô biết đấy, vì sao tim vẫn đau? Giống như trong đó có một người tý hon đang ngồi, trong tay nắm chặt một lưỡi dao, khắc từng nhát, từng nhát lên tim cô: Anh ta là Lục Bắc Thần, là Lục Bắc Thần…
Nói thật, còn tiếp tục thế này, cô sẽ phát điên mất…
***
Thứ bảy, nhiệt độ càng lúc càng tăng cao, cũng may độ ẩm của khí hậu hải dương có thể xua đi cái nắng nóng cao gấp nhiều lần của mặt trời. Ánh nắng rạng rỡ khiến người ta vui vẻ. Cố Sơ phơi đầy cả một sân quần áo, khắp nhà thơm mát mùi xà phòng. Khi điện thoại bàn vang lên, Cố Sơ còn tưởng là Cố Tư. Cô vớ lấy ống nghe, đang định hỏi con bé tối nay thích ăn món gì, không ngờ lại là phía khách sạn gọi tới.
“Cố Sơ, em phải tới khách sạn một chuyến.”
“Xảy ra chuyện gì ạ?”
“Vẫn là giáo sư Lục của phòng 1211.”
Cố Sơ ngẩn người, cảnh tượng tối qua lại hiện về trong đầu óc. Từ lúc ở khách sạn trở về đến giờ, cô chợp mắt chưa tới ba tiếng đồng hồ vì mất ngủ. Cứ nhắm mắt lại là cô lại nghe được câu hỏi của anh: Vì sao không thể là tôi? Còn cả lúc anh ôm cô, một cái ôm chặt chẽ tới nỗi khiến cô gần như ngạt thở, giọng nói của anh khi vùi mặt vào cổ cô, nhịp tim của anh,… Tất cả những điều ấy giống như những bức ảnh được chụp lại, bay phấp phới qua lại trong đầu cô…
~Hết chương 63~