Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 72 : Rắp tâm trả thù

Ngày đăng: 01:47 30/04/20


Cố Sơ đánh mắt về phía chiếc bánh bao chay: “Em không thích ăn đồ làm bằng bột mỳ.”



“Hai chọn một, hoặc là ăn hết thức ăn trong đĩa, hoặc là ăn bánh bao chay.”



“Nếu không chọn thì sao ạ?”



“Nhịn đói.”



Cố Sơ bặm môi, nửa ngày sau mới thốt ra một câu: “Nhịn đói thì nhịn đói.”



“Được!” Lục Bắc Thâm quả thực không chiều cô, dọn hết đĩa thức ăn cùng chiếc bánh bao chay đi.



Lăng Song ngồi bên sung sướng trên nỗi đau khổ của cô: “Đáng đời, ai bảo cứng miệng!”



Lúc trở về ký túc xá, các bạn đều mệt gần chết, ai cũng ngã vật ra giường, chỉ còn lại chút hơi tàn. Tiêu Tiếu Tiếu lại khóc lóc thảm thiết đòi đổi giường với Cố Sơ. Cô ấy được xếp nằm giường trên. Cố Sơ nhìn mãi chiếc giường trên không có ghế ngựa*, không bậc thềm, cũng cắn răng, đồng ý.



*Ghế ngựa để đầu giường để bước lên bước xuống.



Mười người ở một phòng, nghĩ cũng đủ biết sẽ sôi nổi cỡ nào.



Mọi người xôn xao bàn tán, chủ đề được nói nhiều nhất đương nhiên chính là Lục Bắc Thâm. Đám con gái như đám gà chọi, phấn khích bình luận từ ngoại hình cho tới ba vòng của anh. Lăng Song thì còn khoa trương hơn, đánh cược rằng Lục Bắc Thâm có cơ bụng tám múi, lại còn có bạn nói một cách kỳ lạ: “Này, mấy bà có phát hiện mũi của học trưởng Lục rất cao không?”



Có mấy cô bạn cười mờ ám.



Việc đầu tiên sau khi về phòng của Cố Sơ là rửa mặt, khi quay lại ký túc xá thấy mọi người đang nói về vấn đề mũi của Lục Bắc Thâm, cô cực kỳ tò mò bèn hỏi: “Sao mấy cậu cười kỳ lạ thế? Không phải là anh ta từng phẫu thuật thẫm mỹ cái mũi của mình chứ?” Vừa hỏi cô vừa cởi áo ra, chỉ để lại chiếc áo ba lỗ dính chặt cơ thể rồi vơ lấy cuốn vở trên bàn ra sức quạt.



Các cô bạn khác nghe thấy vậy lại càng cười to hơn, có cô bạn bạo dạn giải thích cho cô: “Nhân tướng học có nói, đàn ông mũi to thì cái đó cũng to á.”



“Cái nào?” Cố Sơ nhất thời chưa nghĩ ra.



Lăng Song cười nghiêng ngả.



Lúc ấy Cố Sơ mới tỉnh ra, đỏ mặt, đằng hắng: “Mấy cậu này sao mà háo sắc thế hả, cứ làm như nhìn thấy rồi ấy.”



“Nếu được nhìn dĩ nhiên là sướng rồi.” Lăng Song nói.




“Lãng phí đồ ăn là chuyện đáng xấu hổ!” Cô chỉ hận không thể gào lên.



“Lãng phí đồ ăn là đáng xấu hổ nhưng em làm mất bao nhiêu thời gian của mọi người thì còn đáng xấu hổ hơn!” Lục Bắc Thâm ra giọng giáo điều: “Còn nữa, ai cho phép hai em đổi giường?”



Tiêu Tiếu Tiếu lập tức đứng ra thừa nhận: “Thưa học trưởng, là em chủ động xin Cố Sơ đổi giường, em mập, lên không nổi.”



“Báo cáo, chuyện này không liên quan tới Tiêu Tiếu Tiếu, ở trường em ngủ giường trên quen rồi, sạch sẽ.” Cố Sơ gánh tội thay.



Cuối cùng Lục Bắc Thâm cũng cười nhưng nụ cười chẳng ấm áp tý nào: “Đoàn kết bác ái phải không? Chưa có sự đồng ý của các thầy sỹ quan hoặc trợ giáo mà tự tiện đổi giường là trái quy định, mà trái quy định là phải chịu phạt.”



Ánh mắt Tiêu Tiếu Tiếu ngập tràn sợ hãi.



“Đã làm sai là làm sai, không nhiều lý do.” Lục Bắc Thâm nói: “Tiêu Tiếu Tiếu, ra sân tập chạy 8000m, không chạy xong thì không được về ngủ.”



“8…8000 ạ…”



Cố Sơ nghe xong sốt sắng: “Em đã nói chuyện này Tiêu Tiếu Tiếu vô can, là em chủ động yêu cầu đổi giường, muốn phạt thì phạt em.”



“Được, thế thì em cùng chạy với Tiêu Tiếu Tiếu trên sân tập, tôi sẽ đích thân giám sát hai em.”



Hai mắt Cố Sơ như phun lửa.



“Những người khác nghe đây, sáng sớm mai sẽ luyện tập 3km, khi có còi tập hợp ai xuống muộn người đó sẽ bị phạt.”



Cả đám nữ sinh đều gào khóc.



Lục Bắc Thâm quay người đi ra khỏi ký túc xá, Tiêu Tiếu Tiếu kéo áo Cố Sơ, sắp khóc tới nơi: “Làm sao đây, 8000m á, cả tối tớ chạy không hết mất.”



“Nhất định là thấy tớ vạch đúng khuyết điểm của hắn, rắp tâm trả thù đây mà. Chúng ta không thể yếu đuối được, chịu thua một gã đồng tính luyến ái á? Nực cười!” Nói rồi Cố Sơ quyết kéo Tiêu Tiếu Tiếu đi ra khỏi ký túc xá.



Ký túc xá cuối cùng cũng bình yên trở lại, lúc ấy đám nữ sinh mới dè dặt trở lại giường mình nhưng thấy Lăng Song cứ đứng mãi bên cạnh giường không nhúc nhích, bèn tò mò vì sao cậu ta không đi nghỉ. Lăng Song bỗng gào khóc thảm thiết, nhìn chiếc chăn quân đội gấp như miếng đậu phụ trên giường, nói: “Sáng sớm mai còn phải kiểm tra nội vụ, bình thường tớ còn chẳng biết gấp chăn, bây giờ bắt tớ gấp vuông vức như miếng đậu thế này, làm sao tớ làm được? Tối nay tớ không ngủ nữa đâu…”



Các cô bạn khác câm nín toàn tập…