Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 76 : Núi này cao hơn núi khác
Ngày đăng: 01:47 30/04/20
Từ lúc gặp nhau ở sân bay cho tới giờ, Cố Sơ cứ cảm thấy mình bị sợi dây thừng dắt đi, bị động nhìn cả đám phóng viên bổ nhào về phía Kiều Vân Tiêu, mặc cho người ta kéo xa khỏi ‘khu vực nguy hiểm’ rồi bị động nói chuyện điện thoại với Kiều Vân Tiêu, mà câu nói ‘Bây giờ, cô có thể an tâm làm việc cho tôi được rồi chứ?’ của Lục Bắc Thần cứ có một cảm giác kỳ lạ bên trong. Trong lòng mơ hồ dâng lên một sự khác thường, chỉ có điều nó vẫn chưa thành hình.
“Tài liệu để ở nhà?” Lục Bắc Thần hỏi.
Cố Sơ cầm chặt chiếc quai đeo túi xách: “Không, vẫn luôn ở trong túi xách.”
“Ừm, vậy chúng ta về thẳng khách sạn.”
Cố Sơ cúi đầu, suy nghĩ rất lâu: “Có thể từ từ một chút không?”
“Lý do?”
“Hôm nay tôi có việc khác.” Kiểu gì cũng phải gặp mặt Kiều Vân Tiêu một lần mới được, không phải vì lý do gì khác, ít nhất cô phải biết tình hình sức khỏe của bác Kiều hiện nay ra sao. Mấy tháng nay, Kiều Vân Tiêu thi thoảng cũng có gọi điện về nhưng phần nhiều là hàn huyên. Về những khó khăn, về những chuyện của nhà họ Kiều, Kiều Vân Tiêu không nhắc một chữ nào. Nhưng Cố Sơ có thể cảm nhận được sự cực nhọc của anh ấy. Lúc nói chuyện, cô hoàn toàn nghe ra sự lảng tránh của anh, nụ cười gượng gạo của anh.
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, bên ngoài vẻ vang, khi đóng cửa lại thì những buồn lo sầu khổ chỉ có mình mới hiểu. Sau cải cách mở cửa, những doanh nghiệp ở Trung Quốc xuất hiện nhiều vô kể như măng mọc sau mưa. Nhà họ Kiều cũng giống như nhà họ Cố, đều được coi là các doanh nghiệp phát triển vào cùng một thời kỳ, nhưng điểm khác biệt ít nhiều là bố cô tay trắng gây dựng sự nghiệp, xét về bản chất, nhà họ Cố là sản phẩm của thời đại mới. Còn tổ tiên của nhà họ Kiều đã có truyền thống làm thương nhân, gần như ngành nghề nào cũng có dính líu, tìm hiểu lịch sử thì cũng được coi là một gia tộc thương nhân, trên gia phả ở thời kỳ nào cũng có thể lấy ra một, hai nhân vật có danh tiếng ở nơi ấy. Vốn của nhà họ Kiều được tích lũy từ đời này qua đời khác, cho tới thời kỳ chiến tranh loạn lạc, tổ tiên nhà họ Kiều trở thành thương nhân lớn nhất kinh doanh thóc lúa và vận chuyển ở đó, lật tìm những ghi chép của địa phương vẫn có được những bút tích hiếm hoi, có người ghi lại lúc ấy nhà họ Kiều mở kho lương thực cứu tế đúng bảy ngày bảy đêm, cũng có ghi chép rằng họ đã chi viện cho quân phiệt địa phương đạn dược, súng ống.
Chiến tranh liên miên, dân chúng lầm than, sự vẻ vang của nhà họ Kiều cũng khiêm nhường đi nhiều, chủ yếu sinh sống dựa vào đất xây dựng, kỳ thực nói trắng ra thì chính là đại địa chủ. Cứ như vậy, lịch sử làm ăn của nhà họ Kiều cũng thăng trầm chìm nổi theo lịch sử cận đại Trung Quốc. Chớp mắt đã tới ngày Trung Quốc mới được thành lập, tai họa của nhà họ Kiều cũng tới, một cuộc cách mạng văn hóa suýt nữa đã giết chết họ.
*Cố Sơ lại quên mất mà dùng xưng hô kính trọng với Lục Bắc Thần.
“Nếu không thì sao?” Lục Bắc Thần không nhìn cô.
Nếu không thì sao?
Thật ra Cố Sơ rất muốn hỏi tiếp: Đám phóng viên kia có liên quan tới anh không?
“Kiều Vân Tiêu còn trẻ, làm việc thiếu cẩn trọng, vừa về đã gây ra rắc rối cũng là chuyện khó tránh khỏi.” Lục Bắc Thần tới cuối cùng vẫn đọc được suy nghĩ của cô.
“Thật sự không phải anh tìm đám phóng viên tới đấy chứ?” Nhịn một lúc lâu, cô vẫn hỏi.
Lục Bắc Thần khẽ nhíu mày, rồi đánh mạnh vô lăng, chiếc xe bất ngờ đổi hướng, khiến cho mấy xe phía sau nhấn còi phẫn nộ. Từ góc độ của Cố Sơ có thể nhìn rất rõ ràng, cô cảm nhận được sự bực bội nơi đáy mắt anh. Câu hỏi này cuối cùng vẫn không có được đáp án, rõ ràng là Lục Bắc Thần không muốn giải thích, càng không muốn tiếp tục chủ đề này. Trong xe trở nên yên ắng, chỉ còn lại ánh nắng bước những bước yên lặng trên kính chắn gió.
Một lúc lâu sau, anh lên tiếng: “Cô muốn giải quyết việc riêng thì tìm lúc khác. Hôm nay, cô phải theo tôi về khách sạn, tôi đợi được nhưng vụ án thì không!”