Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 83 : Bị chiếu tướng
Ngày đăng: 01:47 30/04/20
Trong một cuộc chiến, phía giành được thời cơ quan trọng trước thường sẽ là người chiến thắng nhưng người giành được thời cơ chưa chắc đã là phía chủ động trước khi hai quân đối đầu. Đừng trách Cố Sơ lại liên tưởng xa xôi đến thế. Khoảnh khắc Kiều Vân Tiêu chủ động đứng dậy, cô dường như đã cảm nhận được một ‘ngọn lửa chiến tranh’ hừng hực trong đôi mắt mỉm cười của anh ấy, khí thế tựa như một vị tướng bất bại, đánh đâu thắng đó. Nhưng rõ ràng là anh ấy đã khinh địch, khi còn chưa tìm hiểu rõ ràng, triệt để về Lục Bắc Thần, anh ấy đã liều lĩnh nghênh chiến, đến nỗi ép chính mình vào hoàn cảnh không còn đường lùi. Ít nhất, Cố Sơ cho rằng Lục Bắc Thần thật ra là một con cáo. Ngay từ lần đầu tiên đọ sức, cô đã biết đối phó với loại người này phải xảy ra kỳ tích mới có thể chiến thắng. Bạn càng tập trung hỏa lực tiến công, đả kích dồn dập thì kết quả anh lại dùng chiêu ‘hóa cốt miên chưởng’* để đối phó, định sẵn bạn dùng bao nhiêu sức mạnh thì sẽ nhận về tưng ấy vết thương.
*Một loại võ công trong tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung, ưu điểm là ngoại nhu nội cương, chủ yếu sử dụng những đòn bộc phát bất ngờ.
Chỉ qua màn giao tranh ngắn ngủi, có thể nhận ra Lục Bắc Thần tuyệt đối là người biết kiềm chế, nhẫn nại để tấn công. Nghĩ cũng phải, người bình thường đều thường đối mặt với những người sống, đấu trí đấu dũng gì cũng có kẻ tung người hứng, giống như việc thăng cấp đánh quái vậy, sau khi bị người ta đánh vào mặt thì sẽ rèn luyện, tăng cường thể lực, cố gắng trận sau toàn thắng. Nhưng Lục Bắc Thần thì khác, anh không phải người bình thường. Tính chất công việc đã quyết định anh không thể làm người bình thường, thế nên những người anh phải đối mặt đều là người chết, tìm kiếm chứng cứ trên tử thi cũng giống như cuộc đấu trí với ông trời, giành tinh thần với thời gian vậy. Kiểu người này không khác gì người đầu tiên có được bí kíp võ công trong số những người luyện võ. Lúc anh cười, giống như đang cười thật sự vì không thể moi ra những suy nghĩ nội tâm trong đôi mắt cười của anh. Anh có thể tỉnh bơ, có thể ung dung, hòa nhà nhưng tuyệt đối không được tin vào ‘thiện ý’ này của anh vì anh đã bày mưu tính kế chính trong lúc nói cười vui vẻ.
Thế nên, khi Kiều Vân Tiêu nói xong câu đó với Lục Bắc Thần, Cố Sơ cảm thấy, Lục Bắc Thần tuyệt đối sẽ không để Kiều Vân Tiêu có được một chút lợi nào. Cô nghe thấy anh khẽ cười là đầu tóc bắt đầu tê rần, không cần ngẩng đầu cũng có thể nghĩ ra biểu cảm của anh.
“Chẳng qua cũng chỉ vì miếng cơm manh áo, cuộc sống mà, cũng phải tìm chút chuyện để làm chứ. Giống như tập đoàn Kiều Viễn xảy ra một chuyện lớn như vậy, cậu chủ Kiều cũng phải bôn ba, hao tâm tổn sức vậy thôi.” Ngữ điệu của Lục Bắc Thần cực kỳ thong thả: “Nhưng mà, cậu chủ Kiều là người làm ăn. Theo tôi được biết, mười người thì có tám, chín người làm ăn đều rất nhanh nhạy trong việc nắm bắt thông tin. Cậu chủ Kiều không nên nói hớ như vậy mới phải.”
“Cậu có ý gì?” Kiều Vân Tiêu cười khẩy.
Ý cười trong đáy mắt Lục Bắc Thần càng thêm đậm: “Tôi chẳng qua chỉ là người ngoài cuộc, có những chuyện quả thực không có quyền phát ngôn. Quan hệ giữa Tiêu Tuyết và em trai tôi, tôi nghĩ người nắm rõ sự tình nhất là cô Cố mới phải.”
Cố Sơ đang cắm cúi ăn suýt nữa thì bị nghẹn. Thật ra, cô đơn thuần chỉ muốn rút lui an toàn khỏi cuộc chiến này hoặc nói hèn nhát một chút là cô muốn chuồn lẹ trước khi lâm trận chứ chưa từng nghĩ sẽ bị Lục Bắc Thần thẳng thừng gọi tên, sau đó cứ thế bị anh kéo tới trước họng một khẩu súng, đón chờ nghiệt ngã. Cô vẫn còn ngậm miếng thịt trong miệng, ngẩng đầu nhìn Lục Bắc Thần. Hương thơm của miếng thịt ấy trộn lẫn hương pho mát tuyệt hảo, thơm nồng, cực kỳ kích thích vị giác của cô, muốn nuốt xuống vẫn chưa thể.
Lục Bắc Thần nhìn thẳng vào mắt cô, nụ cười mang một nội dung khác.
“Ý của tôi là cô Cố biết rõ nhất Tiêu Tuyết có phải bạn gái của em trai tôi không.” Lục Bắc Thần nhìn cô, thái độ như khiêm tốn, lại như cố tình: “Cô Cố, tôi nói không sai chứ?”
Trái tim Cố Sơ lại treo lơ lửng, quay sang nhìn Kiều Vân Tiêu, cầu mong giúp đỡ. Kiều Vân Tiêu có lòng cứu cô bèn nói: “Em có việc thì cứ đi trước đi.”
Tiếc là câu ấy còn chưa dứt thì đã có người tiếp lời. Chính là người đàn ông béo mập kia, nhiệt tình hiếu khách: “Ấy đừng, ngồi cùng đi. Tôi biết cậu chủ Kiều đang hẹn hò hai người nhưng lúc này đuổi bạn gái về cũng không được. Nào, nào, nào, qua cả bên phía chúng tôi dùng bữa đi, tôi sẽ đích thân chuộc tôi.”
Lúc này Lâm Gia Duyệt cũng len tới, nắm chặt tay cô: “Cố Sơ, coi như cô ngồi với tôi đi. Cả bàn toàn đàn ông, tôi cô đơn lắm.”
Cố Sơ thật sự là đau đầu, thấy Kiều Vân Tiêu cũng làm mặt khó xử, cô đành phải nghe theo. Lúc đi ngang qua Lục Bắc Thần, cô cúi đầu cố tình không nhìn anh, sự bực bội trong lòng đã dâng lên tận cổ.
Vào chỗ của họ, bên trong còn có năm sáu người đàn ông đang ngồi nghiêm chỉnh, xem ra đều là người cơ quan nhà nước. Thấy Lục Bắc Thần trở về, họ lần lượt nói: “Giáo sư Lục, hẹn được cậu ăn cơm khó quá đi mất.”
“Thất lễ, thất lễ.” Lục Bắc Thần trông rất khiêm nhường.
Có người nhận ra Kiều Vân Tiêu, cũng liên tục chào hỏi. Diện tích chỗ này so với chỗ lúc trước lớn hơn rất nhiều. Cứ như vậy, người đàn ông béo mập lại sai nhân viên phục vụ lấy thêm hai chiếc ghế. Nhưng người khác quen Kiều Vân Tiêu bèn trò chuyện rôm rả. Khi người phục vụ lấy thêm ghế, người đàn ông béo mập dặn dò: “Tổng giám đốc Kiều và cô đây đều là khách quý. Nào nào nào, ngồi cả vào ghế chính đi.”
Thế nên, Cố Sơ vừa ngồi xuống là như ngồi trên đống lửa. Cô bị sắp xếp ngồi bên tay phải Lục Bắc Thần, Kiều Vân Tiêu ở chỗ kế bên cô. Thấy vậy, Kiều Vân Tiêu muốn đổi chỗ nhưng bị người đàn ông béo mập lập tức ngăn lại: “Cậu chủ Kiều, hôm nay có duyên gặp mặt, không say không về nhé.”
Kiều Vân Tiêu bị chèn chặt ở chỗ đó, không đổi được…