Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 92 : Phim kinh dị chẳng là gì
Ngày đăng: 01:47 30/04/20
Tất cả đều yên tĩnh trở lại.
Cố Sơ thoát ra khỏi lòng Lục Bắc Thần, đôi mắt vẫn còn hơi đỏ, nhưng khuôn mặt còn đỏ hơn cả đôi mắt. Cô vốn đã trắng, thế nên cứ đỏ mặt là cực kỳ nổi bật, đánh mắt nhìn thấy một gương mặt nhỏ xíu hồng hồng trông vô cùng dễ thương. Cô cúi đầu, cài lại cúc áo trước ngực. Lục Bắc Thần không nói gì, giơ tay định giúp cô.
Cô hơi hoảng sợ, lùi về sau một bước rồi lại cảm thấy phản ứng của mình hơi lộ liễu bèn nói một câu: “Tôi… Tôi tự làm được.”
Nhưng nói xong câu ấy, cô liền cảm thấy gò má càng nóng bừng.
Tâm trạng của Lục Bắc Thần có vẻ rất tốt, anh cũng không giận vì hành động né tránh của cô mà giơ tay véo má cô một cái: “Huyết quản trên mặt em thật sự là quá hưởng ứng Adenylate cyclase rồi, tuyến thượng thận giải phóng rất mạnh mẽ.”
Gián tiếp nói cô thích đỏ mặt. Cố Sơ học y, đương nhiên là nghe hiểu. Cô quay mặt, né tránh bàn tay anh của anh, lẩm bẩm: “Đây chỉ là hệ thống phản hồi stress cấp của tôi mà thôi.”
*Hệ thống phản hồi cấp, hay còn gọi là “the fight or flight response” (phản hồi “chống hoặc bỏ chạy”) là phản ứng sinh học trước tình trạng căng thẳng cấp tính (acute stress).
Lục Bắc Thần không nhịn được cười, im lặng quan sát cô. Cố Sơ nhớ lại những gì vừa mới xảy ra, xấu hổ tột độ, thậm chí đến dũng khí ngước mắt lên nhìn anh cũng không có. Cô bị thần kinh rồi phải không? Thật ra cô biết rõ anh đang làm gì, nụ hôn của anh, thậm chí là việc anh muốn thăm dò sâu hơn. Cô không hề phản kháng, nụ hôn ấy lại khiến cô đắm đuối.
Ngượng ngập qua đi, ân hận lại tới.
Cô thầm mắng bản thân mình: Cố Sơ à Cố Sơ, sao mày có thể vô liêm sỉ đến mức này? Anh ta là anh trai của Lục Bắc Thâm, không phải là Bắc Thâm của mày, sao mày có thể tự lừa gạt bản thân coi anh ta là Bắc Thâm cơ chứ? Người đàn ông trước mắt là bạn trai của người khác, mày làm vậy có phải đáng xấu hổ quá không?
Càng nghĩ càng phiền muộn, Cố Sơ buông một câu: “Tôi đi đây.”
Cô muốn trốn khỏi nơi này, thật ra là muốn trốn tránh người đàn ông trước mặt hơn vì cô bắt đầu cảm thấy trái tim mình có dấu hiệu lệch quỹ đạo rồi, đây là một điềm xấu. Nhưng người đàn ông sau lưng không để cô được toại nguyện. Anh giơ tay chặn hành động của cô lại, cười khẽ: “Tôi để em đi chưa?”
Lục Bắc Thần dường như bị cô chọc cười. Anh không làm theo, mà ngược lại nhàn nhã quan sát cô rồi nói: “Lần sau em hãy liệt kê một danh sách, chú giải tất cả những thứ em sợ cho tôi.”
“Rốt cuộc anh có tắt hay không? Không tắt là tôi đi đó.” Cố Sơ sốt ruột giậm chân bình bịch.
“Được được được, tôi tắt.” Lục Bắc Thần nghe lời cô một cách bất ngờ, quay lại tắt những bức ảnh khác, chỉ để lại bức ảnh đáng nghi: “Giờ được rồi chứ?”
Thế còn đỡ.
Cố Sơ cảm thấy dễ chịu hơn một chút, sắc mặt cũng từ từ trở lại bình thường. Lục Bắc Thần kéo chiếc ghế để bên cạnh, tỏ ý bảo cô ngồi xuống. Cố Sơ quay đầu ngó bàn khám nghiệm. Lục Bắc Thần lập tức hiểu ra, không nhịn được cười, đứng dậy: “Em ngồi chỗ tôi!”
Một động tác nhỏ nhưng khiến Cố Sơ cảm thấy rất hữu dụng, bèn ngồi xuống ghế của anh. Lục Bắc Thần ngồi xuống bên cạnh cô, lồng ngực vững chãi trở thành một bức tường, che hoàn toàn bàn khám nghiệm ở gần đó, làm một hàng rào bọc cô trong một không gian an toàn.
Cố Sơ có chút cảm động vì một cử chỉ quan tâm âm thầm, rất nhỏ nhặt này của anh nhưng chớp mắt cô lại nghĩ, không đúng, vì sao cô phải cảm kích anh? Nếu không phải tại anh kéo cô đến đây, cô cũng không khiếp sợ đến nỗi ‘hiện nguyên hình’.
“Chính là chỗ này.” Bờ môi Lục Bắc Thần dãn ra từ đầu tới cuối, giơ tay chỉ vào vị trí bị anh đánh số trên bức ảnh, cánh tay trái đặt lên lưng ghế phía sau cô một cách tự nhiên. Như vậy, cô lại càng giống như được anh ôm vào lòng.
Cô hơi đổ người về phía trước, mượn cớ nhìn ảnh để né tránh sự tiếp xúc như vô tình lại như hữu ý của anh. Cố kìm chế cảm giác cồn cào trong dạ dày, cô nhìn rồi nói: “Chỗ này có vấn đề sao?”
“Màu của bắp thịt ở giữa đậm hơn xung quanh.” Cơ thể cao lớn của Lục Bắc Thần cũng đổ nghiêng về phía cô.
Cố Sơ hận mình không thể tập trung cho được, cô luôn cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể anh, khiến cả người cô nóng bừng bực như bốc hỏa…