Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 95 : Máy móc nào sản xuất tư duy

Ngày đăng: 01:47 30/04/20


Lục Bắc Thần khi đã cởi bỏ chiếc áo blouse trắng, nhìn kiểu gì cũng không còn quá thân thiện nữa. Cố Sơ cứ có cảm giác, một giây nữa thôi chưa biết chừng anh lại muốn thế nào đó. Lục Bắc Thần nghe thấy lời tố cáo của cô thì bật cười, chậm rãi khẳng định: “Em còn rất nhiều giá trị.”



“Anh nói thế là có ý gì?” Cố Sơ có một cảm giác bất an.



“Tôi ấy à, bây giờ thần kinh trung ương đã truyền tới cho tôi một cảm giác mãnh liệt rằng đang có một sự thiếu hụt đồ ăn ở trong cơ thể dẫn đến mất cân bằng sinh lý. Em phải cùng tôi giải tỏa trạng thái này, nếu không sẽ tạo ra áp lực, căng thẳng cho cơ thể, tới một mức độ nhất định nào đó sẽ xuất hiện sự lo âu, bất an, thậm chí là đau khổ.” Lục Bắc Thần nói năng hùng hồn.



Đầu mày Cố Sơ sắp nhíu chặt lại như bánh quẩy tới nơi. Đợi cho anh nói xong, cô làm mặt câm nín, bực bội đáp trả: “Anh cứ nói thẳng là anh đang đói chẳng phải là xong rồi sao?” Ra vẻ mình hiểu nhiều biết rộng. Làm ơn đi, cô cũng học y mà, kênh kiệu gì chứ.



Lục Bắc Thần mím môi cười: “Đi thôi, coi như em đã lập được công lớn, mời em ăn cơm.”



“Ăn cơm xong là tôi có thể đi được chứ?” Cô lại hỏi.



Lục Bắc Thần ra vẻ suy tư, sau đó nói với cô một cách cực kỳ nghiêm túc: “Không được.”



“Vì sao?”



Gương mặt anh ẩn hiện đôi chút xấu xa: “Ăn cơm xong còn phải quay trở lại đây, tôi phải hoàn thành báo cáo.”



“Liên quan gì tới tôi?” Cố Sơ rất muốn biết điều này.



Lục Bắc Thần ghé sát mặt lại, thì thầm: “Em phải ở bên tôi.”



Có một khoảnh khắc Cố Sơ chợt mất phương hướng, vì ở khoảng cách này, cô nhìn thấy được đáy mắt trong vắt của anh, còn cả hàng mi thanh tú, hơi thở của anh dễ chịu đến thế, mỗi lần sát gần lại khiến tâm hồn cô lạc lối.



Khi cô hoàn hồn trở lại thì Lục Bắc Thần đã quay người đi ra ngoài. Cô đi theo sau anh, kháng nghị: “Tôi còn phải làm việc riêng của mình nữa.”



“Việc em phải làm rất đơn giản đó là ở bên cạnh tôi cho tới khi tôi viết xong báo cáo.” Lục Bắc Thần lập tức bác bỏ.




Sau lưng vang lên tiếng đàn ông: “Trước đây em nói em có bạn trai, là thật hay giả?”



Hứa Đồng giật nảy mình, vội vàng tắt bếp, quay người lại. Chẳng biết Thịnh Thiên Vỹ đã đứng tựa ở cửa bếp từ khi nào, có hơi say nhưng tỉnh táo nhiều hơn.



“Anh…”



“Em có bạn trai không?” Thịnh Thiên Vỹ hỏi thẳng.



Đây không giống câu một người sếp nên hỏi. Hứa Đồng nét mặt bình tĩnh, thực chất trong lòng đã rối loạn. Cô nhìn anh, một lúc lâu sau mới đáp khẽ: “Phải thưa tổng giám đốc Thịnh. Tôi đã có bạn trai rồi. Xin hỏi, điều này cũng nằm trong phạm vi anh kiểm tra xem tôi có đủ tư cách trở thành trợ lý không ư?”



“Cậu ta là người như thế nào?” Thịnh Thiên Vỹ cười.



Hứa Đồng ngập ngừng mấy giây rồi bình thản đáp: “Chu đáo, rất tốt với tôi.”



“Thế ư?”



“Vâng.”



Thịnh Thiên Vỹ không nói cô mà nhìn cô, rất lâu mới lên tiếng: “Có dịp thì hẹn cậu ấy ra ngoài gặp tôi.”



Hứa Đồng sửng sốt.



“Muốn lừa trợ lý của tôi đi không phải chuyện dễ đâu.” Thịnh Thiên Vỹ lại cười, ý tứ sâu xa: “Đầu tiên, cậu ta phải qua được cửa ải của tôi đã.”



Hứa Đồng nghe thấy câu ấy, không hiểu sao lòng cô bắt đầu cảm thấy lo lắng…