Bay Trên Tổ Chim Cúc Cu

Chương 13 :

Ngày đăng: 12:13 19/04/20


Trong phòng chung, đã ngày thứ ba chúng chơi Cờ tỷ phú. Nhà và khách sạn bày nhan nhản khắp nơi, hai chiếc bàn được ghép vào nhau để có chỗ bày bàn cờ và các nắm tiền đồ chơi. Để trò chơi được cuốn hút hơn, McMurphy thuyết phục cả bọn chi một xu cho mỗi đôla được nhà băng đồ chơi cấp. Hộp quân chứa đầy tiền xu.



"Ra đi, Cheswick."



"Khoan hãy ra đã, để mua khách sạn tao cần cái gì?"



"Martini, mày cần bốn ngôi nhà ở từng ô trong tất cả các ô cùng màu. Nào, ra thôi, quỷ bắt chúng mày đi."



"Từ từ."



Phía bên kia bàn, tiền vương ngổn ngang, những tờ giấy xanh, đỏ, vàng bay loạn xạ.



"Mày mua khách sạn hay đón năm mới hả khỉ?"



"Cheswick, gieo xúc xắc đi."



"Hai điểm, ô hô, Cheswicker thân yêu, mày đi vào đâu thế này? Chẳng phải là đúng vào khu Marvin Gardenscủa tao hay sao? Và chẳng phải như thế nghĩa là mày phải trả... để xem... ba trăm năm mươi đô la?"



"Mẹ mày!"



"Những cục gì thế này, đợi tí, những cục gì nằm khắp bàn cờ thế này?"



"Martini, mày đã thấy những cục gì nằm khắp bàn cờ hai ngày nay. Không có gì lạ là tao đang bị cháy. McMurphy, tao không hiểu làm sao mày có thể tập trung chơi khi bên cạnh là thằng Martini nhập đồng."



"Cheswick, mày không phải lo cho Martini. Mọi chuyện của nó vẫn suôn sẻ. Chồng ra ngay ba trăm rưởi, còn Martini sẽ tự lo lấy thân; không phải tao với mày vẫn thu tiền đều đều mỗi lần ‘cục’ của nó lăn vào đất mình chắc?"



"Đợi tí, sao nhiều thế này?"



"Không sao, Mart. Chỉ cần báo cho bọn tao chúng rơi vào đất của đứa nào. Cheswick, mày vẫn cầm xúc xắc vì mới gieo hai viên giống nhau, ra tiếp đi. Khá lắm, bụp, những sáu điểm."



"Tao rơi vào... Cơ hội: ‘Bạn được bầu làm chủ tịch hội đồng, hãy trả cho mỗi người chơi...’ mẹ khỉ hỏng bét."



"Khách sạn của đứa nào trên Đường sắt Reading thế này?"



"Chú em à, đây không phải là khách sạn mà là nhà kho."



"Không, đợi tí..."



McMurphy thu dọn lại góc bàn của mình, xê dịch các tấm thẻ, sắp xếp lại tiền bạc, chỉnh lại các khách sạn đứng cho thẳng tôi hắn. Một tờ một trăm đô la thòi ra dưới vành mũ hắn như cái thẻ nhà báo, hắn nói đấy là tiền cấp cứ.



"Scanlon, hình như đến lượt mày."



"Đưa xúc xắc đây. Tao sẽ phá tung từng mảnh cơ ngơi của chúng mày. Đấy, mười một một, Martini, đi hộ quân cho tao đi."



"Có ngay."



"Ấy đừng sờ vào đây, khỉ gió. Đây đâu phải là quân của tao, đây là nhà."



"Cũng màu ấy."



"Đặt ngôi nhà này trong Công ty điện để làm gì?"




"Hơn khoảng một phần tư tấn," Fredrickson đánh giá.



"Nó nói đúng, Mack ạ," Cheswick thêm. "Nặng khủng khiếp đấy."



"Chúng mày bảo tao không nhấc nổi em bé bằng sắt xinh xinh này?"



"Anh bạn, một người thái nhân cách dù có các phẩm chất phi thường đến đâu cũng không thể dời núi, lấp biển."



"Tụi bay không tin là tao nhấc nổi. Chờ đấy!"



Hắn tụt khỏi bàn, cởi áo bệnh nhân, trên bắp tay vạm vỡ thò ra khỏi áo lót chi chít những hình xăm.



"Đứa nào cá năm đô. Khi tao chưa thử thì đừng vội nói là tao không thể. Năm đô..."



"Ông McMurphy, hành động này của ông cũng điên rồ không kém cú cá cược về bà y tá."



"Đứa nào có năm đô lẻ muốn biếu không cho tao nào? Đánh hay là ngậm miệng..."



Chúng cả đám bắt đầu viết giấy trừ nợ; chơi poker với McMurphy, thua bạc quá nhiều, chưa đứa nào thanh toán sòng phẳng với hắn được, đây là cơ hội chắc như bắp. Tôi không hiểu McMurphy định giở trò gì: hắn to khỏe thật đấy, nhưng để nhấc nổi bệ xi măng cần phải có ba đứa McMurphy, mà cái đó hắn hẳn biết. Trông qua cũng thấy chỉ vật nghiêng nó ra cũng chẳng ai đủ sức, đừng nói đến chuyện nhấc lên khỏi mặt đất. Muốn nhấc được nó lên cần một gã khổng lồ. Nhưng khi chúng viết giấy nợ xong, McMurphy vẫn đến cạnh bệ điều khiển, bê Billy Bibbit xuống, nhổ nước bọt xoa hai lòng bàn tay to bè đầy chai sạn vào nhau, nhún vai khởi động.



"Được rồi, tụi bay tránh xa ra! Khi tao vận nội công, không khí xung quanh sẽ hết nhẵn, đến người lớn cũng ngất đi vì thiếu ôxy. Tránh ra, xi măng sẽ nát vụn, sắt thép sẽ bay tung. Hãy sơ tán đàn bà và trẻ nhỏ ra khỏi vùng nguy hiểm. Tránh ra..."



"Má ơi, biết đâu hắn sẽ làm được," Cheswick lẩm bẩm.



"Hắn sẽ uốn ba tấc lưỡi cho cái bệ tự bay lên," Fredrickson trả lời.



"Hắn sẽ bị thoát tràng một cách vinh quang," Harding nói. "Thôi đi, McMurphy, đừng khùng nữa. Sức người không nâng nổi vật đó đâu."



"Lui ra, các tiểu thư, phí ôxy của tao."



McMurphy chọn thế đứng, xoa hai tay vào quần, rồi cúi người, nắm lấy tay đòn ở hông bệ điều khiển. Khi hắn bắt đầu gồng lên, tụi Cấp tính đứng quanh bắt đầu cười đùa, trêu chọc. Hắn bỏ tay đòn ra, ưỡn người, vươn vai rồi dạng chân tìm thế đứng khác.



"Đầu hàng chưa?" Fredrickson cười khẩy.



"Mới khởi động chơi. Giờ tao nhấc thật," hắn lại tóm lấy tay đòn.



Và bỗng nhiên tiếng giễu cợt và cười đùa im bặt. Cơ bắp trên cánh tay hắn phồng lên, các đường ven căng đầy máu nổi bật dưới làn da. Răng hắn nghiến chặt, hàm bạnh ra, đầu ngửa về phía sau, gần như những sợi dây chão chằng từ cổ qua vai xuống cánh tay. Toàn thân hắn căng như sợi dây đàn và rung lên. Hắn đang dồn toàn bộ sức lực có ở một cơ thể cường tráng trong khi làm một việc hắn biết chắc là không được, cũng như tất cả đều biết chắc là không được.



Nhưng vào khoảnh khắc ấy, khi nghe tiếng xi măng vỡ lạo xạo dưới chân, một ý nghĩ chung lóe lên trong đầu chúng tôi: má ơi, biết đâu hắn sẽ làm được.



Rồi hơi thở từ phổi hắn buột ra, hắn kiệt sức ngã người vào tường. Trên tay đòn có máu bàn tay hắn. Hắn dựa vào tường phì phì thở mất một phút, mắt nhắm nghiền. Không còn một âm thanh nào khác ngoài tiếng thở của hắn, tất cả im phăng phắc.



Hắn mở mắt nhìn quanh. Hắn nhìn hết đứa này đến đứa khác, kể cả tôi, rồi lôi từ trong túi quần ra một nắm phiếu nợ, kết quả của những canh bạc trong mấy ngày gần đây. Cúi xuống bàn, hắn cố sắp xếp lại, nhưng không điều khiển nổi những ngón tay của mình, hai bàn tay hắn đã co quắp thành hai bộ mong vuốt đỏ lòm.



Cuối cùng hắn bèn ném cả tập xuống sàn nhà và bỏ đi: giá trị đến bốn mươi, năm mươi đô la từ mỗi thằng trong phòng. Đến cửa, quay lại phía khán giả, hắn nói:



"Nhưng tao đã thử. Quỷ tha ma bắt, ít nhất tao cũng đã thử, không phải sao?"



Rồi hắn đi khỏi mặc những tờ phiếu nợ dính máu bay vung vãi khắp phòng cho những đứa nào muốn nhặt.