Bẻ Em Không Thương Lượng
Chương 15 :
Ngày đăng: 21:18 21/04/20
Ánh mắt Cảnh Nhiên lập loè, nhìn Sở Bạch nhiều hơn phần đề phòng.
Sở Bạch khiến cho người sợ hãi nhất ở chỗ hắn đối tất cả sự tình đều có được năng lực hiểu rõ mạnh mẽ, có được trực giác nhạy cảm, giống như chỉ cần người bên cạnh có chút gió thổi cỏ lay, hắn lập tức có thể cảm thấy được, theo lời nói của Hồ Dịch, "Đôi mắt Trưởng tiệm Sở, còn lợi hại hơn Hỏa Nhãn Kim Tình của Tôn đại thánh nhiều lắm.”
"Chỉ là. . . Chỉ là ngồi ngồi liền ngủ mất rồi, còn có thể xảy ra cái gì a!”
“A!” Trưởng tiệm Sở cười khẽ một tiếng, “Nếu như không có gì, vì cái gì nói chuyện sẽ cà lăm? Tôi không nhớ rõ cậu có tật xấu này nha.”
Cảnh Nhiên mím môi, trừng hắn nửa ngày, “Dù sao không có gì, tiền thưởng anh muốn trừ thì trừ.” Cam chịu ném lời này, quay đầu tìm đồ đệ, trong nội tâm thầm mắng, trưởng tiệm mời khách quả nhiên không có chuyện tốt, lần sau cho dù mời hắn ăn tiệc Mãn Hán hắn cũng tuyệt đối không đi.
Ngày này khi làm việc, bởi vì Cảnh Nhiên rất chán chường, cho nên tiểu Thư rất buồn bực.
“Sư phụ, cái này có thể dùng cờ lê hay không?" Tiểu Thư phát sầu đối với nhiều loại công cụ trong hộp công cụ, không biết nên dùng cái nào mới hợp lý, cho nên quay đầu đến hỏi Cảnh đại sư phụ.
Nhưng . . . . .
“A, có lẽ.” Cảnh đại sư phụ trả lời như thế.
Vì vậy, tiểu Thư buồn bực, có lẽ và có thể là có khác nhau rất lớn!
“Sư phụ, em đem kính chắn gió thủy tinh đi hủy.” Tiểu Thư báo cáo tình huống với Cảnh đại sư phụ ngồi xổm một bên thành bài trí.
Chính là. . . . . .
“A, vậy dỡ xuống chứ sao.” Cảnh đại sư phụ mệnh lệnh như thế.
Vì vậy, tiểu Thư tiếp tục buồn bực, mà ngay cả học đồ cũng biết huỷ kính chắn gió nhất định phải hai người mới được, sư phụ hắn lại bảo hắn tự mình huỷ! !
“Cắt, công ty đóng cửa tính cái gì, ngược lại mình có thể mở lại!”
"Đúng, ngoại trừ vấn đề tình cảm, chuyện khác cậu đều là thuận buồm xuôi gió, nói nghe một chút, rốt cuộc là sự tình gì rất nghiêm trọng a!” Bị Trần Việt nói như vậy, thật đúng là khơi dậy lòng hiếu kỳ của cô.
“Mình cùng đàn ông lên giường!”
“Phốc. . . . . .” Một ngụm bia còn chưa kịp nuốt vào, đã bị Lam Gi¬ai Vi rất không khách khí phun ra đến đấy, “Đàn . . . . . . Đàn ông?”
“Ha ha, Lam mỹ nhân gần đây khôn khéo lại cũng có lúc cà lăm, còn thật là khó khăn a.” Trần Việt nhìn cô chật vật cầm khăn tay lau mặt, cười đến có điểm nhìn có chút hả hê.
“Ít đến, nhanh nói rõ cho mình, làm sao có thể cùng đàn ông lên giường? Nếu như mình nhớ không lầm, cậu hẳn là đồng tính luyến ái mới đúng.” Lam Gi¬ai Vi trì hoãn một lát, bắt đầu gây sự.
“Cũng bởi vì mình là đồng tính luyến ái, cho nên mình mới phát giác buồn bực a! Mình làm sao có thể xảy ra quan hệ với hắn? Hơn nữa cảm giác còn rất không tồi, quả thực là gặp quỷ, chẳng lẽ mình thật là song tính luyến?” Nắm tóc ngắn của mình, Trần Việt cảm giác mình trở nên rất không giải thích được.
“Đừng nóng vội đừng nóng vội, cậu xác định cảm giác của cậu đối với hắn rất không tồi?” Lam Gi¬ai Vi đột nhiên cảm thấy mình có thể đi làm bác sĩ tâm lý.
“Ừ, tối hôm qua mình muốn chứng thật mình đối với hắn có phải thật không bài xích không, cùng hắn lên giường, kết quả rất rõ ràng, mình không ghét làm tình với hắn.”
“Tối hôm qua sau khi làm cậu tỉnh táo đấy sao?”
“Tỉnh táo.” Trần Việt thật sâu hít vào, chính là biết mình lúc ấy tỉnh táo, mới có thể cảm thấy hỗn loạn như thế, “Lam Gi¬ai Vi, cậu nói mình nên làm cái gì bây giờ, cho rằng cái gì cũng chưa xảy ra tiếp tục qua cuộc sống trước của mình sao?”
“Cũng đã xảy ra, làm sao có thể cho rằng chưa có xảy ra! Hơn nữa đó là một phát hiện rất quan trọng a, cậu luôn luôn chán ghét đàn ông, lại đột nhiên có thể cùng đàn ông làm tình, cái này rất kỳ lạ quý hiếm a! Cá nhân mình đề nghị cậu tìm hắn làm nhiều mấy lần, thật tốt chứng thực giới tính thực sự của mình.
Trần Việt liếc mắt khinh thường, “Lam Gi¬ai Vi, cậu quả nhiên là quân sư quạt mo!”