Bẻ Em Không Thương Lượng
Chương 18 :
Ngày đăng: 21:18 21/04/20
“Trần Việt, cô ở đâu? Sao còn chưa có trở về? Cô có biết bác gái đã lo lắng muốn chết hay không.” Nghe được đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nữ đặc biệt trung tính của Trần Việt thì Cảnh Nhiên kích động đến có chút nói năng lộn xộn.
Lão thái thái một mực phờ phạc bên cạnh, mắt thấy điện thoại tiếp thông, tinh thần lại trở về toàn bộ, chen đến bên cạnh hắn, lỗ tai dựa vào điện thoại, muốn nghe xem con gái đang nói cái gì.
“Cảnh Nhiên?” Lúc này Trần Việt ở bên kia điện thoại lại đầy bụng nghi hoặc, điện thoại rõ ràng là biểu hiện ra dãy số trong nhà, tại sao lại xuất hiện thanh âm Cảnh Nhiên? Chẳng lẽ là bởi vì bão nên đường dây trục trặc, sai tuyến rồi?
“Là tôi, tôi đưa bá mẫu trở về, sao cô còn chưa có về nhà?”
“A, xe tôi bị hư rồi, vừa rồi xuống dưới nhìn một chút, không nhìn ra nguyên cớ.” Trần Việt có chút bất đắc dĩ, xe hơn năm mươi vạn nói thả neo liền thả neo, hơn nữa còn chọn thời khắc mấu chốt như vậy, xem ra cô thật sự nên suy nghĩ thật kỹ muốn đổi xe hay không.
“Ở đâu, tôi qua nhìn xem.” Nói đến xe, hắn là nhân sĩ chuyên nghiệp, ngay cả lời nói cũng nắm chắc gấp đôi.
Sau đó nghe xong Trần Việt báo ra địa chỉ, Cảnh Nhiên liền vội vàng đứng dậy, “Bác gái, cháu đi giúp Trần Việt, xe cô ấy bị hư.”
“Tiểu Việt không có sao chứ.” Lão thái thái đứng dậy đi theo hắn tới cửa, “Rất may vì có cháu ở lại, bằng không một mình bác sẽ lo lắng muốn chết.”
“Không có việc gì, chỉ là xe xảy ra chút vấn đề, bác gái, bác đi lấy cái áo khoác cho Trần Việt a, không biết cô ấy có bị mưa xối hay không.” Cảnh Nhiên vừa mang giày vừa nhắc nhở lão thái thái, vừa rồi nghe Trần Việt nói cô có xuống xe kiểm tra một chút, ngày mưa gió lớn như vậy, cho dù có bung dù, cũng sẽ bị xối trong nháy mắt.
Lão thái thái rất nhanh cầm áo khoác gi¬ao cho hắn, vẫn không quên dặn dò hắn, “Hai người đều phải bình an trở về cho bác.”
Xe của Trần Việt bị thả neo tại nơi cách nhà kỳ thật chỉ có 10 phút lộ trình, khi Cảnh Nhiên lái xe Sở Bạch đi tới thì nhìn đến trong cuồng phong bạo vũ (mưa gió rất lớn), chỉ có xe của cô cô đơn đứng ở dưới đèn đường, ngọn đèn hơi yếu tại mưa cọ rửa, có vẻ phá lệ mông lung, tình cảnh như vậy làm cho hắn lập tức cảm thấy có chút thê lương.
Khi thấy Trần Việt ngồi ở trong xe toàn thân ướt đẫm, thần sắc sa sút, thì tình cảm miêu tả sinh động tràn đầy trong nội tâm, trong nháy mắt này rốt cuộc tìm được lối ra có thể phóng thích.
Trước lần đầu tiên nhìn thấy cô, liền thích vẻ đẹp trung tính của cô, nhưng cô khắp nơi biểu hiện cử động rất "đàn ông”, lại bỏ đi một chút xíu nhớ nhung vẻn vẹn trong lòng hắn, tăng thêm cô là sự thật đồng tính luyến ái, xem như triệt để phủi sạch trơn cảm tình vừa mới nảy mầm của hắn.
Nhưng đang nhìn đến cô trong bàng hoàng toát ra mềm mại và bất lực đặc biệt của phụ nữ thì cái chồi bị phủi sạch trơn lại lặng yên phát sinh ra.
Tình cảm yêu mến tràn đầy cả người hắn, rõ ràng nói cho hắn một sự thật —— hắn thực thích "Nữ đồng tính luyến” rất khốc, rất tuấn tú này!
Tắm xong, buồn khổ mặc vào áo tắm cỡ nhỏ, đứng ở trước gương, hắn lấy thô tục mình biết ra chửi bới cơn bão này hết.
Nếu như không phải cơn bão đáng chết này, hiện tại hắn nhất định là mặc đồ ngủ thoải mái nhất của mình, nằm ở trên giường vô cùng quen thuộc xem tạp chí xe hơi yêu thích, tuyệt đối sẽ không chạy tới nàh Trần Việt mặc áo tắm nữ của cô!
Bão này tới thật sự là tà môn XX hắn!
Lôi kéo áo tắm uốn éo đi ra khỏi phòng tắm, đã làm tốt chuẩn bị tâm lý cho Trần Việt giễu cợt, mà ngay cả chính hắn đều cảm thấy buồn cười, huống chi là người khác!
Làm hắn cảm thấy bất ngờ chính là, Trần Việt chỉ là nhàn nhạt nhìn hắn, “Không tồi, tốt hơn rất nhiều so với mong muốn!”
Có lẽ cô là đã làm tốt chuẩn bị tâm lý tệ nhất, cho nên nhìn đến hắn thì mới có thể biểu hiện được bình tĩnh như thế?
“Muốn cười liền cười, đừng nghẹn.” Hắn cam chịu nói.
Trần Việt nghiêm túc gật gật đầu, cầm một cái khăn lông lau khô tóc cho hắn, "Rất mắc cười.”
“Bác gái đi ngủ?” Vừa lau tóc, hắn vừa tìm bóng dáng lão thái thái bốn phía.
“Bình thường bà đều là hơn chín giờ mới ngủ, hôm nay xem như trường hợp đặc biệt. Anh muốn ăn chút gì đó không? Bụng tôi hơi đói, muốn ăn khuya chút.”
Cô đứng người lên đi đến phòng bếp, Cảnh Nhiên cũng rất tự nhiên theo sát lên, ngoài ý muốn nói: “Cô biết làm cơm?”
“Đương nhiên!” Trần Việt cười nhạo, nghi vấn cùng rất không chấp nhận đối với hắn, nghĩ thầm tài nấu nướng của cô dù không nhiều, cũng nhiều hơn so với một người đàn ông như hắn.
Nhưng sự thật chứng minh, cô nấu mì cũng bị phỏng đầu ngón tay, tài nấu nướng thật sự rất tệ, sau khi thấy Cảnh Nhiên thành thạo cắt món ăn, cô không thể không thừa nhận sự thật khác —— tài nấu nướng của cô tồi hơn hắn nhiều.
Nhìn bát mì thơm ngào ngạt bưng lên, Trần Việt nhịn không được thốt ra: “Cảnh Nhiên, anh thực hiền lành.”