Bẻ Em Không Thương Lượng

Chương 21 :

Ngày đăng: 21:19 21/04/20


Trước kia Cảnh Nhiên từng yêu đương hai lần, nhưng không phải chuyện sáng rọi đáng được nhắc tới gì, bởi vì kết quả yêu đương đều là dùng kết cục bị đá mà chấm dứt.



Kết giao bạn gái đầu tiên thì hắn còn chưa là sư phụ, chỉ là trung công chưa có kỹ thuật gì, sau khi hắn giới thiệu cho bạn gái biết sư phụ của hắn, kết quả là cùng sư phụ hắn song túc song phi đi, mà hắn cứ như vậy không cẩn thận làm mai mối!



Được rồi, đã không có tiền không có kỹ thuật, vậy trước tiên đừng nói bạn gái, phải cố gắng học tự mình kiếm tiền a, có kỹ thuật có tiền, còn sợ tìm không thấy bạn gái?



Cho nên khi hắn hai mươi ba tuổi làm tới sư phụ rồi, thì như nguyện kết giao bạn gái thứ hai.



Với bạn gái này, Cảnh Nhiên mới xem như chính thức nhấm nháp đến tư vị mỹ diệu của tình yêu, bạn gái rất xinh đẹp không nói, còn rất dịu dàng rất quan tâm, việc trên giường, càng làm cho hắn ăn được tận hứng, khiến cho thống khoái.



Kỹ thuật của hắn, là ở trên người bạn gái thứ hai luyện ra được!



Vốn cho là hắn sẽ cùng cô yêu nhau gần nhau thẳng đến đi vào điện hôn nhân, nhưng một lần hắn lơ đãng nhìn đến vết thương trên tay Cảnh Mân thì mới nhìn rõ gương mặt thật của người phụ nữ xinh đẹp này, cô ở trước mặt hắn làm bộ như chim nhỏ nép vào người, hiền lương thục đức! Tại trước mặt Cảnh Mân còn hung ác hơn hoàng hậu ác độc trong truyện công chúa Bạch Tuyết mấy lần, không chỉ có mắng Cảnh Mân là liên lụy, có khi thậm chí còn đánh cô, sau đó uy hiếp Cảnh Mân không thể nói với hắn, bằng không liền đuổi Cảnh Mân ra khỏi nhà.



Sau khi biết được chuyện thực như vậy, hắn tức giận đến thiếu chút nữa đứt hơi, thậm chí làm ra một chuyện không có phong độ nhất từ lúc chào đời tới nay —— đánh phụ nữ!



Hắn tức điên quạt người đàn bà kia một cái tát, không chỉ có doạ người chạy, còn diệt mộng tình yêu của mình.



Trải qua hai lần kinh nghiệm yêu đương thê thảm đau đớn này, hắn xem như sợ, ôm tâm tính thà thiếu không ẩu, thông minh một cái chính là năm.



Thẳng đến gặp gỡ Trần Việt, Cảnh Nhiên mơ hồ cảm thấy, chính mình sợ là lại té ngã lớn rồi!



Cách ngày bão đến bây giờ đã một tuần lễ trôi qua, mặc hắn nghĩ bể đầu não, chính là tìm không thấy cớ đi tìm Trần Việt, ngay cả cớ gần cô đều không có, càng đừng nói là tìm cơ hội đi theo đuổi cô, quả thực chính là si tâm vọng tưởng!



Đêm hôm đó Trần Việt xem như đem lời nói tuyệt, cùng hắn trên giường, chỉ là truy cầu khoái hoạt trên nhục thể, muốn hắn đừng nghĩ sai lệch! Nhưng hắn có thể không nghĩ lệch sao? Cô rõ ràng nói cô vừa tiếp cận đàn ông đã cảm thấy chán ghét!



Vậy tại sao còn cùng hắn trên giường tìm hoan như vậy?




Sau đó đột nhiên nhớ tới, vì cái gì Trần Việt ở đó? Vì cái gì cô đã ở cục cảnh sát? Rất hiển nhiên, tất cả đều ở ngoài phạm vi lý giải của hắn.



Chờ hắn đuổi tới cục cảnh sát thì tình huống bên trong khiến sợ hãi kêu lên một cái, giương mắt nhìn lại, đủ mọi màu sắc rất là chướng mắt, trừng mắt nhìn nhìn rõ ràng mới biết được, nguyên lai là một đám tóc người!



Một đám người chồng chất, cùng một chỗ mò mẫm ồn ào, nếu như không phải nhìn đến vài cảnh sát mặc đồng phục thỉnh thoảng hét lớn khống chế tình huống, hắn còn tưởng rằng chính mình vào chợ bán thức ăn.



Tìm nửa ngày, rốt cục trong góc tìm được hai cô gái quen thuộc đang làm ghi chép.



Thở phào một cái rồi, hắn khó khăn đi qua.



“Trần Việt, Mân Mân, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”



Cảnh Mân ngẩng đầu nhìn đến anh trai mặt mũi tràn đầy sốt ruột, hô một tiếng anh rồi, liền tiến vào trong lòng ngực của hắn, nước mắt tí tách rơi xuống.



Cảnh Nhiên ôm em gái, bên cạnh an ủi cô, vừa không hiểu ra sao nhìn về phía Trần Việt đang bình tĩnh ký tên bên cạnh, “Trần Việt, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, sao nhiều người như vậy? Mân Mân làm sao có thể cùng bạn bè đủ mọi màu sắc như vậy cùng một chỗ?” Hắn thật sự không muốn trước mặt nhiều người như vậy nói ra hai chữ "Lưu manh”.



“Anh.” Cảnh Mân ở trong ngực hắn nhẹ nhàng hô một tiếng, “Anh, những người này em không biết, em biết vài người ở bên kia.”



Cảnh Nhiên từ ngón tay của cô nhìn lại, mấy cô gái trẻ thanh thuần nhu thuận.



Hắn càng không hiểu.



“Sau đó hai người cùng mấy người này uống rượu, chơi thuốc, đánh nhau?” Hắn nhớ rõ em gái là ngay cả đánh con gián cũng không dám, làm sao có thể đi đánh nhau?



Sau đó hắn như đột nhiên hiểu rõ cái gì, ánh mắt thẳng tắp đính tại trên mặt Trần Việt, “Người đánh nhau là cô!