Bẻ Em Không Thương Lượng

Chương 26 :

Ngày đăng: 21:19 21/04/20


Cảnh Nhiên cảm thấy, tình huống như vậy thật sự rất là kì lạ, điều này nói rõ cái gì! Nói rõ hai người bọn họ ngay cả phương diện này nghĩ gì cũng phù hợp, đều nghĩ đến một điểm chung, yêu đương đều muốn tìm người hỗ trợ! Thật sự là sự phối hợp tuyệt vời. . . . 囧.



Nhưng vì cái gì Trần Việt sửng sốt không đếm xỉa hắn trước mắt, lại muốn đi theo đuổi một người đã đá cô a?



“Trần Việt, cô cảm thấy sau khi chúng ta xảy ra quan hệ, tôi còn sẽ giúp cô theo đuổi em gái tôi sao?” Uống một ngụm cà phê, Cảnh Nhiên mím môi nhẹ giọng nói.



Chuyện cho tới bây giờ, hắn vẫn rất nghi hoặc, tại sao mình lại thích một người đồng tính luyến ái, hơn nữa là một người đồng tính luyến ái yêu em gái mình, thật sự là không có việc gì tìm tội chịu, cảm giác buồn bực trong nội tâm đã đạt đến cấp bậc cảnh báo cao nhất.



Dứt khoát ngả bài với cô, nói mình thích cô, muốn theo đuổi cô, cho nên không thể giúp cô theo đuổi Cảnh Mân. . . . . .



Bất quá coi tính cách của cô, nghe xong lời này nhất định sẽ trở mặt với hắn tại chỗ, sau đó kéo hắn vào sổ đen, trở thành người bị cự tuyệt lui tới, đến lúc đó, đừng nói là theo đuổi cô, mà ngay cả tiếp cận cô cũng biến thành nhiệm vụ không thể hoàn thành.



Trần Việt liếc xéo hắn, nhiệt độ ánh mắt lập tức rơi đến độ âm, ngồi thẳng người đưa tay ra chống eo, mới chậm rãi nghiêng thân thể về trước, khoảng cách giữa hai người co lại cực kỳ nhỏ.



Lời nói liên tục ra đều giống như khối băng Bắc cực, vừa lạnh lại vừa cứng đập về phía hắn, “Cảnh Nhiên, tôi đã đã nói với anh, làm tình với anh, chỉ là lúc đó không cách nào khống chế sự hưng phấn tình dục, đó cũng không có nghĩa là cái gì, tôi tin tưởng anh là một người đàn ông trưởng thành chắc là phải biết không cần canh cánh chuyện này trong lòng chứ, cho nên xin anh không cần lấy chuyện xảy ra quan hệ để nói, căn bản không có ý nghĩa.”



Trong nháy mắt, Cảnh Nhiên thật sự bị giọng điệu lành lạnh của cô cho chọc giận, vì cái gì chuyện làm tình từ trong miệng cô nói ra, giống như nhân viên dự báo thời tiết đang nói "Hôm nay gió cấp ba”, chỉ là mây trôi nước chảy, nếu như không phải quen với cô một thời gi¬an ngắn, thật đúng là sẽ cho rằng Trần Việt cô thật ra là một cô gái lẳng lơ!



“Bất kể nói thế nào, việc này tôi sẽ không giúp, loại chuyện tình yêu này còn phải xem em ấy có nguyện ý không, không phải nói cô muốn theo đuổi, tôi phải đáp ứng cô, tôi biết rõ tính tình Cảnh Mân, cứng giống như đầu bò, em ấy đã cảm thấy các cô không thích hợp, cũng sẽ không dây dưa với cô, tôi hi vọng cô có thể hiểu được điều ấy.”



Lúc nói lời này, trong lòng của hắn thật đúng là ngũ vị tạp trần (có cả năm vị ngọt đắng chua cay mặn), lời này là nói cho Trần Việt nghe, thực sự hình như cũng đang nói cho mình nghe, thật sự có điểm buồn cười, còn có về sau, cảm tình thật là có chút khiến chê cười.



Nói cứng rắn xuống, vạt áo liền bị cô nhanh chóng lôi dậy, chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, mặt tràn đầy hàn ý của cô đã gần trong gang tấc.



“Cảnh Nhiên, tôi bất kể Cảnh Mân yêu hay không yêu, tôi nhất định theo đuổi cô ấy, anh nói làm không được, tôi đây cũng không phải đang cầu xin anh, anh tạm thời được lên mặt, anh đã không chịu phối hợp, tôi đây cũng chỉ có thể đem chuyện anh vào khách sạn cưỡng gian tôi nói cho Cảnh Mân, anh nói đến lúc đó cô ấy có thể đồng tình tôi, sau đó dùng chính cô để gán nợ giúp anh trai hay không?”



Tuy từng chữ từng chữ của cô là từ trong kẽ răng xuất hiện, Cảnh Nhiên thực sự nghe được vô cùng rõ ràng, đặc biệt hai chữ "Cưỡng gi¬an”, càng như một đạo sét đánh hoa lệ lúc trời trong, bổ hắn mất hồn, hồn bất phụ thể (hồn không thuộc thân thể), hồn phi phách tán. . . .



“Cô. . . Cô Cô. . . Cô Cô. . . .” Hắn sửng sốt mất nửa ngày không ra nguyên cớ.



Chỉ thấy Trần Việt lạnh lùng cười, tiếp đến nói: “Đúng, tôi, đã biết lần kia tại khách sạn là chuyện gì xảy ra.”



“Cái gì. . . . . . Cái gì, cái gì. . . . . .” Hắn tiếp tục cà lăm.
Nghe xong lời của hắn, hai mắt Cảnh Mân nhắm lại, thẳng tắp lăn đến trên ghế sa lon.



Cảnh Nhiên lại càng hoảng sợ, không nghĩ tới năng lực tiếp nhận của Cảnh Mân kém như vậy, cứ như vậy ngất đi rồi, vội vàng vươn tay dùng sức vỗ vỗ mặt của cô, lại làm cho cô kêu ầm lên, “Đau quá, em không có xỉu, anh đừng đánh!” Vừa kêu vừa giãy dụa, “Anh, điều này thật sự là quá kích thích! Anh thật sự là quá mạnh rồi!”



Cảnh Nhiên đầu đầy hắc tuyến, cô đây là phản ứng gì a, một chút cũng không giống với mong muốn của hắn.



“Anh, anh thích Trần Việt a!” Cảnh Mân thay đổi biểu lộ, cau mày hỏi hắn. "khi nào thì anh quen thuộc với cô ấy đến trình độ thích cô ấy?”



Đối tin tức này, trong nội tâm Cảnh Mân thật ra rất giật mình, nếu như không phải chính hắn thừa nhận, vô luận sức tưởng tượng của cô phong phú cỡ nào, cũng sẽ không nghĩ đến trên người Trần Việt, ai vô duyên vô cớ đem anh trai cùng kéo cùng một chỗ với người tình đồng tính luyến ái của mình!



Nhưng anh trai đã chịu thẳng thắn với cô như vậy, nói lên lần này hắn tuyệt đối là vô cùng nghiêm túc nói với cô.



Cảnh Nhiên để mình rơi vào sô pha, ngẩng đầu nhìn trần nhà, bắt đầu hướng Cảnh Mân tự thuật từng ly từng tý từ khi quen Trần Việt đến nay, nghe anh trai xảy ra quan hệ với người ta tại khách sạn như thế nào, rồi đến Bá Vương ngạnh thượng cung với người ta trong nhà như thế nào, rồi đến ngày bão anh hùng cứu mỹ nhân như thế nào, cùng với bữa tối hôm bão bị mất điện, thiên lôi câu (quyến rũ) địa hỏa (lửa đất) quay cuồng đến nửa đêm cùng người ta như thế nào. . . .



Mà cô thì từ bắt đầu ngạc nhiên, đến chính giữa kỳ quái, đến cuối cùng thần kỳ, biểu lộ thiên biến vạn hóa, nghe đến cuối cùng rốt cục hỏng mất, chỉ thấy cô liều mạng xoa xoa cánh tay của mình, “Rất lôi (trùng hợp đến khó tin), cực kỳ lôi, quả thực chính là trời lôi, anh, anh. . . . Anh anh. . . .” Trong lúc nhất thời tìm không thấy từ hình dung phù hợp, “Anh rất khốc a!”



Anh trai Cảnh bị Cảnh Mân không lưu tình chút nào trêu chọc liều mạng nắm lấy một đầu tóc ngắn của mình, buồn bực đến muốn vặn đầu của mình xuống xem như đồ bỏ ném đi.



“Em thật là em gái anh sao? Xem anh thống khổ như vậy em rất thích có phải không!”



Cảnh Mân ngượng ngùng gượng cười hai tiếng, đẩy cánh tay anh trai, “Vậy tình huống bây giờ, anh muốn theo đuổi cô ấy, nhưng cô lại muốn theo đuổi em, sau đó còn bảo anh hỗ trợ!”



Nhìn đến biểu lộ uể oải sắp khóc lên của anh trai, Cảnh Mân đẩy bờ vai của hắn, rất chân chó (nịnh nọt) tỏ lập trường của mình, “Anh, việc này em tuyệt đối giúp anh!”



“Em. . . . Sẽ không chú ý?”



“Tại sao phải chú ý, có đôi khi em thật sự nghĩ, Trần Việt kỳ thật không phải nữ đồng tính a, cho nên việc này, em nhất định giúp anh.” Cô vỗ vỗ ngực, rất nghĩa khí cam kết.



Cảnh Nhiên có điểm ngốc, “Em nghĩ giúp anh như thế nào.”



“Chính là như vậy như vậy. . . Sau đó như vậy như vậy. . . .” Cảnh Mân lập tức hóa thân thành con chuột nhỏ, tại bên tai anh trai líu ríu ra.