Bẻ Em Không Thương Lượng
Chương 29 :
Ngày đăng: 21:19 21/04/20
Lam Giai Vi chỉ là lặng yên nhìn cô, có một số bạn bè cũng không phải cần ở bên tai lải nhải mở đường hoặc khuyên giải, chỉ cần lẳng lặng cùng ở bên người cô, như vậy đủ rồi.
Trần Việt nhìn như đạm mạc, nhưng càng ở sau lại là tâm sự nặng nề, trước quen cô ở GAY A, cô chính là một bộ biểu lộ lãnh khốc cự người ngoài ngàn dặm, quen mấy năm này, nhìn cô va va chạm chạm trên đường tình, thân là bạn, Lam Gi¬ai Vi rất ít phát biểu ý kiến, chủ yếu là mình và cô có chút đồng bệnh tương liên, mơ hồ cũng cảm giác được, Trần Việt có lẽ cũng không phải cùng loại người, mà là người nhất định thuộc về cô còn chưa xuất hiện mà thôi.
Bây giờ nhìn đã có người có thể làm cô buồn rầu như thế. Cảm thấy vui mừng, cũng nhiều vài phần cảm khái, bất kể là đồng tính hoặc khác phái, phương thức biểu hiện cảm tình đều là giống nhau, thời điểm suy nghĩ không rõ tìm hiểu không thấu, nhất định khổ sở vì tình.
Hai người trầm mặc sau một hồi.
Rút ra một điếu thuốc ném cho cô, cũng châm điếu thuốc cho mình, Lam Gi¬ai Vi nghiêng đầu lười biếng nói ra: “Có vài vấn đề, cũng không phải trốn đi, trong đầu buồn bực khổ nghĩ có thể nghĩ thông, phải đi đối mặt mới được.”
Trần Việt hút xong hai điếu thuốc, mắt liếc cô, cong khóe miệng tự giễu cười cười, “Cậu chỉ chính là vấn đề gì? Vấn đề của mình và Cảnh Mân, hay là vấn đề của mình và Cảnh Nhiên?”
Đây là giọng điệu gì? Lam Gi¬ai Vi tức giận liếc cô một cái: “Hai cái đều có vấn đề!”
“Có vấn đề gì? Nếu như Cảnh Mân thì tiếp nhận mình, còn Cảnh Nhiên thì ít đến làm phiền mình, vậy thì vấn đề gì đều không có.”
Lam Gi¬ai Vi lắc đầu, “Đứa trẻ đáng thương, loại vấn đề này, người khác thấy rõ ràng vô dụng, phải tự cậu hiểu rõ ràng mới được.” Nói xong sửa sang quần áo, xoay người muốn đi, “Mình phải đi, buổi tối Khả Tình hẹn mình ăn cơm.”
“Cơm tối của mình làm sao bây giờ?” Trần Việt cau mày, tiếp tục hút thuốc.
“Tự mình nghĩ biện pháp.” Lam Gi¬ai Vi đưa lưng về phía cô tiêu sái phất phất tay, mở cửa đi.
“Tên không nhân tính.” Tiện tay cầm lấy một chai bia uống hai ngụm, trong nội tâm Trần Việt kỳ thật hay là rất hâm mộ Lam Gi¬ai Vi, nhiều năm có thể chấp nhất chỉ yêu một người như vậy, cũng là một loại hạnh phúc a, tối thiểu không cần như cô, là một người dân du cư (dân chuyển tới chuyển lui) trong tình yêu, luôn bồi hồi du đãng trong tình yêu.
Một người trong phòng tĩnh đến đáng sợ, điều hòa được xưng vô cùng yên lặng vẫn mơ hồ có thể nghe được thanh âm máy móc vận chuyển, càng không có người như con ong ong ong niệm không ngừng tại bên tai cô, trời rất nóng còn không cho cô dùng bồn tắm lớn tắm, nói là lãng phí nước!
Cảnh Nhiên cẩn thận ngồi vào trước mặt cô, nhìn bộ dạng nhã nhặn cái miệng nhỏ cái miệng nhỏ ăn cháo của cô, rất là tâm động, “Em uống thuốc hạ sốt chưa?”
Trần Việt tiếp tục cúi đầu ăn cháo, sau đó ôn thuần lắc đầu.
Cảnh Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, đưa tay thử đi đụng trán của cô, thấy cô không có cự tuyệt, liền lớn mật đưa tay dán lên, “Rất nóng, chờ một chút ăn xong cháo phải giảm nhiệt, sau đó uống thuốc.” Mấp máy môi rồi, lại thử nói: “Nếu quả thật vô cùng nóng, phải đi bệnh viện tiêm hạ sốt.”
Quả nhiên, Trần Việt vừa rồi một mực thật biết điều đột nhiên ngẩng đầu, trừng to mắt nhìn hắn, ánh mắt như nước long lanh tràn đầy hoảng sợ, tuy hù dọa một bệnh nhân như vậy rất không tốt, nhưng Cảnh Nhiên thật sự rất muốn cười lên tiếng, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, sinh bệnh sẽ chuyển biến tính cách chuyện như vậy, căn bản chính là chuyện rất không thể tưởng tượng a, Trần Việt này, làm sao có thể đáng yêu như vậy ! !
Đang lúc anh trai Cảnh gia tại thời điểm say mê, Trần Việt lại rất phẫn nộ biểu đạt lập trường của mình, “Mơ tưởng, em tuyệt không chích.”
Nhìn khuôn mặt trong nháy mắt trướng đến đỏ tươi ướt át của cô, một người sói tiếp tục tâm viên ý mã, cũng không nhẫn tâm trêu chọc cô nữa, liền nhẹ giọng dụ dỗ nói: “Được được, không chích, em ăn cháo uống thuốc rồi nói sau.”
Vì vậy, Cảnh Nhiên làm hết phận sự hầu hạ cô ăn cháo, hầu hạ cô uống thuốc, tiện đà hầu hạ cô lên giường ngủ, sau đó nhìn chiếc giường thoải mái thật lớn, hắn có loại xúc động muốn nhào tới quay cuồng vài vòng.
Quả nhiên, nam nữ từng có tiếp xúc tình dục, quan hệ thật sự rất khó đơn thuần nữa.
Khi Trần Việt dùng một bộ ra vẻ vô tội nhìn hắn, cũng cầu hắn kể chuyện xưa, Cảnh Nhiên rốt cục hỏng mất. . . .
Người này quả nhiên sốt cao!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Liễu rậm hoa thưa lại có làng: câu gốc là Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn trích trong bài Du Sơn Tây thôn (Chơi thôn Sơn Tây) của Lục Du. Ý chỉ trong những việc thất vọng lại tìm được hy vọng không ngờ tới.